Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu

Chương 2: Ngày ta xa nhau



Ngồi lại vào chiếc ghế, Phó Thiên Hàn mặc kệ vết thương trên tay đang chảy máu cứ thế ngồi thẫn thờ. Anh nhớ lại ngày xưa tươi đẹp! Thời gian ấy cả anh và cô đều vẫn còn là những cô cậu thiếu niên hồn nhiên và yêu đời, sự vô tư và trong sáng trên mặt Lãnh Vân Hy vẫn luôn là thứ Phó Thiên Hàn anh thích nhất. Còn nhớ vào năm Lãnh Vân Hy 18 tuổi, anh đã tỏ tình với cô! Lúc ấy nhìn Lãnh Vân Hy rất hạnh phúc, cô cười nụ cười tươi nhất mà anh từng thấy trong đời. Thế nhưng...

Vào một đêm nọ khi Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy đã quen nhau được 2 năm thì sự việc bất ngờ xảy ra khiến hai người xa nhau mãi mãi. Đêm đó Phó Thiên Hàn dự tiệc công ty nên về muộn, trên đường về anh thấy Lãnh Vân Hy đi vào khách sạn với một người đàn ông lạ mặt. Chính khoảnh khắc ấy trái tim Phó Thiên Hàn đau nhói, anh không tin vào mắt mình.

Theo chân cặp đôi vào căn phòng VIP đã được đặt sẵn, Phó Thiên Hàn chết lặng khi nghe cuộc đối thoại của đôi nam nữ:

- Phó Thiên Hàn có gì tốt mà em lại quen hắn cơ chứ? Quen anh không phải tốt hơn sao?

- Đương nhiên quen anh tốt hơn rồi! Nhưng anh nghĩ mà xem Phó gia là thế gia lâu đời lại còn giàu có. Các mối làm ăn đều trãi rộng khắp trên cả thế giới, chỉ cần bám được vào Phó Thiên Hàn chẳng phải sẽ có tất cả sao? Lúc đó em sẽ tha hồ cho anh ăn sung mặc sướng, có gì không tốt?. truyen bac chien

- Phải ha! Bé cưng của anh đúng là tài giỏi và thông minh!

Tiếp theo sau là một loạt các âm thanh ái muội khác, Phó Thiên Hàn vì không chịu đựng được cú sốc này nên dẫn trở nên lạnh lùng vô cảm. Anh căm ghét tất cả các cô gái đến gần mình và đặc biệt là hận thấu xương người con gái anh từng xem là tất cả.

Thế nhưng có một sự thật mà Phó Thiên Hàn không bao giờ có thể ngờ được là tất cả mọi thứ anh nghe chỉ là một âm mưu được sắp đặt sẵn từ đầu đến cuối. Mẹ kế của anh vì không muốn anh giành được chiếc ghế tổng tài của công ty mà đã ra tay với người con gái bên cạnh anh. Mục đích chính là làm cho tinh thần của Phó Thiên Hàn suy sụp. Tuy nhiên một điều mà bà mẹ kế ấy không thể ngờ là trãi qua cú sốc ấy Phó Thiên Hàn càng trở nên mạnh mẽ. Anh quyết tâm đứng trên đỉnh cao danh vọng và cưới Lãnh Vân Hy.

Nhìn người phụ nữ mình từng yêu thương bây giờ chỉ còn lại sự chán ghét, Phó Thiên Hàn nhẫn tâm chà đạp và hành hạ Lãnh Vân Hy mặc cho cô có cầu xin hay giải thích. Rõ ràng cô gái ấy vô tội thế mà lại phải chịu đựng cái vết nhơ mình chẳng hề làm. Chung sống ba năm Lãnh Vân Hy mang thai, tình yêu của Phó Thiên Hàn vẫn còn vẹn nguyên nhưng hơn thế là sự chán ghét. Một ngày hiểu lầm ấy còn chưa được sáng tỏ thì mãi mãi giữa anh và cô sẽ chỉ có hận thù.



Suy nghĩ quá độ làm Phó Thiên Hàn cảm thấy mệt mỏi, anh ngủ thiếp đi trên ghế làm việc. Nửa đêm, tiếng động cọt kẹt chợt làm Phó Thiên Hàn thức giấc, anh mở mắt từ từ phát hiện Lãnh Vân Hy đang đứng bên cạnh mình. Cô nhẹ nhàng nâng bàn tay đang bị thương của anh lên và băng bó. Ánh mắt Lãnh Vân Hy chứa đầy sự đau lòng, cô nàng mím môi cố gắng làm thật nhẹ nhàng tránh khiến Phó Thiên Hàn thức giấc.

Sau thời gian dài không được chăm sóc Phó Thiên Hàn cũng không chối từ sự chăm sóc từ Lãnh Vân Hy. Anh để mặc cô băng bó vết thương và vờ là mình vẫn đang ngủ. Sự hận thù suốt bao năm tháng qua đã làm anh quá mệt mỏi, thời khắc này anh muốn để mọi thứ thay đổi một chút. Dù chỉ trong chốc lát thôi nhưng ít ra đối với Phó Thiên Hàn đó là niềm an ủi lớn nhất.

Băng bó vết thương xong Lãnh Vân Hy nhẹ nhàng cất hộp y tế lại vị trí cũ, cô lấy một chiếc mền choàng qua cơ thể Phó Thiên Hàn rồi thủ thỉ:

- Anh chẳng biết chăm sóc bản thân gì hết! Lỡ bị bệnh thì biết phải làm sao?

Nhìn thấy tấm ảnh bị xé rách và khung ảnh đã vỡ vụn trên bàn Lãnh Vân Hy mím môi cố ngăn không cho bản thân bật khóc. Tấm ảnh ấy anh và cô từng rất trân trọng, thế mà sao giờ anh lại nỡ nhẫn tâm phá nát nó. Càng nghĩ Lãnh Vân Hy càng thấy đau lòng, cô nhặt từng mảnh vụn của tấm ảnh lên bắt đầu dán lại. Chứng kiến cảnh tượng ấy trái tim Phó Thiên Hàn thắt lại, anh muốn ngồi dậy ôm chầm lấy Lãnh Vân Hy nhưng điều ấy thật xa vời và viễn tưởng.

Khoảng 1 tiếng đồng hồ sau Lãnh Vân Hy đứng dậy trở về phòng, nhìn khung ảnh đã được sửa lại gọn gàng Phó Thiên Hàn lại không sao nhịn được cười khẩy một cái:

- Lãnh Vân Hy, tôi hận em!

Câu nói ngắn gọn ấy lại lần nữa phát ra thế nhưng sâu trong thâm tâm người đàn ông lại chính là sự đổ vỡ. Anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng vụn vỡ của trái tim mình. Về phần Lãnh Vân Hy, cô quay trở về phòng với nỗi đau thấu trời không ai hiểu. Nằm xuống chiếc giường rộng lớn lạnh lẽo chợt dòng nước mắt lại bắt đầu rơi. Nước mắt rơi thấm ướt cả một mảng gối lớn, thế nhưng chẳng làm sao xoa dịu trái tim đang tổn thương của người con gái nhỏ.