Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu

Chương 40: Nhà hàng Trung hoa



Chiếc Maybach màu bạc chạy băng băng trên đường rồi thắng lại trước một nhà hàng lớn. Nhìn tổng thể nhà hàng từ bên ngoài mang một phong cách cổ điển và trung hoa rất ấm cúng. Dù là nhà hàng lớn nhưng nó tạo cho người ta cảm giác như ở nhà dù chưa bước vào trong. Phía trước cửa có treo vài chiếc hoa đăng màu đỏ. Mái ngói đỏ truyền thống và cửa gỗ càng mà nổi bật lên không gian xưa cổ.

Phía trước cửa có khoảng 4 5 nhân viên phục vụ đứng chờ sẵn để đón khách, ai nấy cũng đều ăn mặc rất sạch sẽ gọn gàng khiến thực khách vừa nhìn vào đã ưng ý. Phó Thiên Hàn mở cửa bước xuống trước, anh đưa tay mở cửa xe cho vợ mình rồi cẩn thận đỡ cô ra khỏi chỗ. Một tay Phó Thiên Hàn ôm lấy eo Lãnh Vân Hy, tay còn lại đút vào túi quần tạo cho người đối diện cảm giác cô cùng lịch lãm.

Đến trước mặt một nhân viên phục vụ nam, Phó Thiên Hàn rút tay ra khỏi túi quần cầm theo chìa khóa. Anh đưa chìa khóa xe cho người phục vụ rồi nói:

- Đổ giúp tôi chiếc Maybach màu bạc kia vào bãi nhé! Cảm ơn!

Nam phục vụ cung kính cúi đầu, trước khi tiễn anh đi còn không quên cười nhẹ một cái đáp:

- Được phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi!

Thái độ hòa nhã và cung cách lịch sự làm cả Lãnh Vân Hy lẫn Phó Thiên Hàn đều rất hài lòng. Vào bên trong sảnh tiếp tục có thêm vài nhân viên đứng đợi sẵn, trái ngược với trước cửa thì trong này đa số là phục vụ nữ. Vừa nhìn thấy Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy bước vào, ngay lập tức đã có một nữ phục vụ bước lên chào hỏi:

- Chào hai vị, không biết tôi có thể giúp gì cho hai vị không?

- Chúng tôi muốn đặt phòng riêng!

- Dạ được, phiền anh cho tôi thông tin để tôi sắp xếp!

- Phó Thiên Hàn, sđt…

Sau khi lấy thông tin xong cô gái nhẹ nhàng mỉm cười, cô đi đến quầy lễ tân của nhà hàng rồi trao đổi gì đó. Khoảng chừng vài phút sau cô nhanh chóng quay lại rồi nói:

- Xun lỗi đã đợi hai vị phải chờ, tôi không biết thân phận của Phó thiếu và phu nhân nên đã không phải phép. Tôi thành thật xin lỗi!

Lãnh Vân Hy nghe xong thì mỉm cười, cô dịu dàng cất giọng:

- Không sao, cô đừng khách sáo! Vợ chồng chúng tôi cũng đến đây ăn cơm như bao người thôi. Có gì mà khác nhau cơ chứ? Cô không cần vì chồng tôi mà đối đãi với chúng tôi quá đặc biệt, cứ xem như không biết thân phận của chúng tôi.

- Nhưng…

- Không sao, tôi đói rồi! Cô dẫn chúng tôi đến phòng ăn riêng được chứ?

- Vâng, mời hai vị theo tôi!

Dứt lời cô gái xoay lưng bắt đầu dẫm đường, cô đi phía trước nhưng vẫn không quên xoay lại nhìn thực khách. Sự quan tâm này dành cho khách hàng thật sự làm cho Lãnh Vân Hy rất thích.

Trên đường đi không ít các tiểu thư, phụ nữ nhà có điều kiện đều đến trãi nghiệm, điều khiến Lãnh Vân Hy khó chịu là ai nấy cũng đều cứ nhìn chồng cô chằm chằm khiến cô không mấy thoải mái. Dường như nhận ra vợ mình khó chịu, Phó Thiên Hàn ôm chặt cô hơn nói:

- Em đừng để ý đến họ! Anh không đặc biệt hơn họ sao?

Nghe vậy Lãnh Vân Hy bật cười, cô nhón chân hôn lên má chồng mình một cái nói:

- Anh đặc biệt! Anh đặc biệt nhất! Làm sao có thể có ai sánh bằng anh được.

Được tân bốc Phó Thiên Hàn rất đỗi hài lòng, anh cười tít mắt trên suốt đoạn đường đi đến phòng ăn riêng biệt. Đi được một đoạn nữ phục vụ dừng lại trước một căn phòng, bên ngoài cửa được sơn màu trắng đơn giản nhưng là loại cửa kéo ngày xưa. Bước vào bên trong Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy mới kinh ngạc vì dường như hai người đang được trở về quá khứ.

Căn phòng rộng rãi thoáng mát, xung quanh bốn bức tường được trang trí bằng những họa tiết vô cùng công phu và tỉ mĩ. Trên tường là những bức tranh phong cảnh cổ, chưa kể còn có một tủ kính dùng để trưng bày đàn tranh, đàn tỳ bà các thứ vô cùng đẹp. Nơi đây không mang không gian hiện đại mà là một nét đẹp cổ kính, một nét đẹp thanh tao và trang nhã đến lạ.

Sau khi Lãnh Vân Hy và Phó Thiên Hàn đã ngồi vào bàn lúc này nữ nhân viên mới đưa menu thức ăn đến. Bên trong cuốn menu to lớn là những món ăn cầu kỳ với cái tên mỹ miều và giao diện bắt mắt. Phó Thiên Hàn gọi một vài món điểm sấm, hai món xào và ba món mặn. Nước mà anh gọi là nước cam thảo xí muội đặc biệt của nhà hàng.

Ngồi đợi món trong phòng Lãnh Vân Hy vô cùng háo hức, nhìn người đàn ông trước mắt cô không nhịn được mà nheo mắt cười nói:

- Thiên Hàn, ở đây thích thật đấy! Không những không gian xinh đẹp, sang trọng mà đến cách phục vụ cũng không có chỗ chê. Anh đúng là thiên tài nên mới biết được nơi này đấy!

- Quá khen rồi, anh chỉ là vô tình biết được thôi! Vài hôm trước anh và Lưu Dịch trên đường đi công việc đã nhìn thấy. Cũng vài lần muốn rủ em đến mà chưa có cơ hội, hôm nay sẵn có cơ hội nên anh muốn cùng em trãi nghiệm.

- Anh đúng là người chồng tốt nhất trên thế giới! Dù thế nào cũng sẽ không quên em! Em yêu anh nhất!