Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu

Chương 50: Bình an vô sự



3 tiếng trôi qua, Lãnh Vân Hy vẫn ngồi ở trên dãy ghế trước căn phòng cấp cứu đó, cô vừa ngồi vừa chắp tay cầu nguyện mong sao Phó Thiên Hàn tai qua nạn khỏi. Nếu anh mà có mệnh hệ nào thì cô biết phải làm sao! Nước mắt vẫn rơi lã chã trên mặt cô gái nhỏ, từng giọt từng giọt rớt xuống liên tục khiến ai nhìn vào cũng thấy đau lòng.

Một cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi khóc trong vô vọng trước cánh cửa phòng cấp cứu. Bên kia cánh cửa là người đàn ông cô yêu đang phải chiến đấu và trang giành để có được sự sống. Ấy thế mà lúc này bên cạnh cô lại chẳng có lấy một ai là người thân cả. Lãnh Vân Hy không muốn báo cho ba mẹ mình vì sợ ông bà sẽ lo lắng. Cô cũng không thể báo cho ba chồng mình vì ông và chồng cô có mối quan hệ không tốt. Quanh đi quẩn lại Lãnh Vân Hy chẳng thấy có ai có thể nhờ cậy được.

Suy nghĩ hồi lâu bỗng cô nhớ đến một người, một người tuy không phải máu nỉ ruột rà nhưng lại vô cùng tận tụy. Lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, Lãnh Vân Hy tìm kiếm cái tên hiển thị quen thuộc rồi ấn gọi. Sau khoảng vài tiếng đổ chuông đầu dây bên kia bắt máy:

- Alo, phu nhân ạ? Cô gọi tôi có chuyện gì thế?

- Lưu Dịch…

Giọng Lãnh Vân Hy nghẹn ngào làm bên kia đầu dây Lưu Dịch có chút lo lắng, anh cuống lên hỏi:

- Phu nhân, cô sao thế ạ? Cô đừng khóc! Có chuyện gì cô có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ phu nhân hết sức mình.

- Chồng tôi… anh ấy gặp tai nạn xe. Hiện tại tôi đang ở trong bệnh viện nhưng không biết phải nhờ ai giúp.

Nghe đến đây mặt Lưu Dịch bắt đầu tái đi, anh hoang mang khi tiếp nhận thông tin như sét đánh ngang tai từ người con gái. Sau vài giây lấy lại bình tĩnh Lưu Dịch hỏi:

- Phu nhân, cô đang ở bệnh viện nào?

- Tôi… tôi đang ở bệnh viện thành phố!

- Cô cứ bình tĩnh, tối sẽ đến ngay!

Ngay trong đêm, chiếc xe hơi phóng nhanh trên đường rồi dừng lại trước cổng bệnh viện. Nói thật trong suốt quá trình lái xe Lưu Dịch chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài việc phải thật nhanh đến bệnh viện. Có thể những người khác không biết nhưng tình cảm của anh và Phó Thiên Hàn rất gắn bó. Phó Thiên Hàn như ân nhân đã cứu rỗi cuộc đời Lưu Dịch thế nên anh chưa từng từ chối bất cứ công việc nào mà Phó Thiên Hàn giao cho.

Sau khi hỏi đường Lưu Dịch chạy nhanh băng qua dãy hành lang rồi đến ngay trước phòng cấp cứu. Lãnh Vân Hy nhìn thấy anh liền an tâm phần nào, mà Lưu Dịch cũng chủ động hỏi:

- Phu nhân, cô ổn chứ?

- Ừm, tôi không sao!

Nghe thấy hai từ không sao lòng Lưu Dịch bỗng nhói đến kỳ lạ, một cảm giác đau xót nào đó dâng lên dành cho cô gái trước mặt. Đối với Lưu Dịch, Lãnh Vân Hy vẫn luôn giống như một người chị gái, những buổi trưa cô mang cơm đến cho Phó Thiên Hàn sẽ không bao giờ thiếu phần của anh. Những món đồ dùng của anh thường ngày đôi khi cũng là do Lãnh Vân Hy để ý mua cho. Chính tình cảm quan tâm ấy khiến Lưu Dịch nguyện xả thân vì hai người họ.

Lưu Dịch lặng lẽ lại gần rồi âm thầm ngồi xuống bên cạnh Lãnh Vân Hy, anh không nói lời nào chỉ đơn giản là ngồi im ở đó. Hơn ai hết anh biết điều Lãnh Vân Hy cần bây giờ không phải là một lời an ủi, cô cần tin tức chồng mình bình an. Thế nhưng cảm giác chờ đợi một mình thực sự rất đáng sợ, Lưu Dịch muốn ngồi ở đó để trấn an tin thần người phụ nữ. Giúp cô vượt qua những nỗi sợ về thời gian, không gian.

Lại vài tiếng đồng hồ nữa trôi qua, thấm thoắt cái đã gần sáng. Lãnh Vân Hy dù mệt mỏi vẫn ngồi ở đó bất di bất dịch. Không phải cô không quan tâm sức khỏe của mình nhưng vì cô sợ. Cô sợ chỉ cần cô rời khỏi đó, chồng cô sẽ biến mất, anh sẽ bỏ mẹ con cô lại. Nghĩ vậy mọi mệt mỏi trong người Lãnh Vân Hy đều tan biến hết. Đang đợi chờ trong sự lo lắng bông cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, nữ y tá bước ra từ bên trong đến trước mặt Lãnh Vân Hy nói:

- Bệnh nhân hiện tại đã không sao, đã qua cơn nguy kịch nên người nhà không cần phải lo lắng. Ca phẫu thuật rất thành công, phần vết thương ở giữa ngực đã được xử lý. Hiện tại chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức, người nhà hãy đi làm thủ tục để nhập viện.

- Vậy bao lâu chồng tôi mới có thể tỉnh lại vậy ạ?

- Cái đó còn tùy thuộc vào có địa và thể trạng của nhiều người. Nhưng cô yên tâm chồng cô đã không sao rồi nên chắc trưa hoặc chiều mai sẽ tỉnh.

Nghe thấy y tá nói chồng mình không sao Lãnh Vân Hy như trút được tảng đá nặng đang đè ép lòng ngực mình. Chưa bao giờ cô thấy vui và hạnh phúc như thế, thời gian vừa rồi cô ngồi chờ đợi và cầu nguyện quả thật không hề uổng phí. Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy đáp lời nữ y tá:

- Cảm ơn cô!

Nữ y tá gật đầu rồi xoay lưng rời đi, lúc này Lưu Dịch bên cạnh mới lên tiếng:

- Phu nhân, cô cứ cùng với chủ tịch về phòng hồi sức đi. Tôi sẽ đi làm thủ tục nhập viện cho ngài ấy!

- Được!