Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công

Chương 19



" Thấy chưa! Tôi đã nói rồi mà ông không tin. Chỉ có mỗi chuyện đưa chồng mình đến ăn bữa cơm cũng không làm được, ông trông mong gì vô nó chứ!"

" Mẹ, mẹ bình tĩnh đi có khi ngài ấy bận như lời em ấy nói thì sao"

Nghe được giọng của Mạc Kỳ Nguyên cậu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta. Rồi đánh mắt sang Trịnh Nguyệt Lâm đang tức tối cầm ly trà lên uống, Mạc lão gia vẫn giữ im lặng nhưng cảm xúc của ông ta đã thể hiện hết trên mặt.

" Tôi đã nói rồi, Hoắc Thần bận công việc nên không thể tới được. Các người có tin hay không thì tùy!" Cậu đứng dậy " Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước"

Mạc lão gia nghe vậy cũng không nhịn được nữa, cầm lấy ly trà trên bàn ném vào người cậu " Mày học cái thói đó ở đâu vậy hả? Tao còn chưa cho phép bộ mày muốn đi là đi sao? Đừng tưởng mày gả vào Hoắc gia là muốn làm gì thì làm"

Ly trà nóng hổi rơi thẳng vào bên cánh tay cậu, nước trà đổ từ cánh tay chảy xuống bàn tay một mảng đỏ bừng. Ly trà rớt xuống đất vang lên một tiếng thanh thoát. Cậu không khóc cũng không phản kháng, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn bàn tay của mình.

Mà Hoắc Thần đứng ngoài cửa cũng nghe được tiếng đồ vật đổ vỡ, lập tức vọt vào phòng. Thấy mảnh vỡ của ly trà trên đất, còn cậu thì đang đứng quay lưng lại với cửa. Anh đi đến bên người cậu nhìn từ trên xuống dưới xem xét " Em có sao không, hả?" Anh nhìn thấy bên tay cậu bị ướt còn bàn tay thì đỏ bừng một mảng, lại lia mắt đến ba người đối diện. Ánh mắt lạnh băng nhìn Mạc lão gia.



Mạc lão gia khi thấy Hoắc Thần xông vào đã run lên một cái, nhưng ông rất nhanh đã làm bộ mặt tươi cười với Hoắc Thần " Nhị thiếu, chẳng phải tiểu Nhiên nói hôm nay cậu bận nên không đến được hay sao sao bây giờ..."

" Không đến thì sao thấy được cảnh các người ăn hiếp vợ tôi được" Hoắc Thần đưa tay ôm lấy cậu kéo vào lòng mình lạnh lùng nhìn ba người Mạc gia.

" ...sao anh..." Cậu ngơ ngác nhìn Hoắc Thần, nói không nên lời.

" Tôi...tôi...Nhị thiếu..." Mạc lão gia lắp bắp muốn giải thích nhưng chính mình lại chẳng giải thích được. Nếu lúc nãy ông ta không tức quá hóa rồ thì chuyện đã không đến nước này. Hôm nay, ông ta còn định nhờ Hoắc Thần đầu tư vào dự án của mình, bây giờ còn chưa nhờ được mà đã chọc giận Hoắc Thần.

" Tôi biết hôm nay ông muốn tôi tới để làm gì... Vì tôi đến trễ mà vợ tôi lại bị các người mắng mỏ..." Anh dừng một chút quay lại nhìn đến mấy mảnh vỡ bắt mắt trên sàn " ...rồi còn bị ném chén trà...Ha, Mạc lão gia xem ra chuyện ông sắp sửa nhờ tôi không thể làm được rồi. Còn nữa...Mạc An Nhiên bây giờ đã là vợ của tôi, muốn bắt nạt em ấy thì cũng phải xem tôi có đồng ý không đã. Chuyện hôm nay tôi sẽ tính sổ với các người sau!" Nói xong anh liền nắm tay cậu rời đi. Bỏ lại Mạc lão gia cùng Trịnh Nguyệt Lâm cả mặt tái xanh, Mạc Kỳ Nguyên cũng chẳng nói gì chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn theo bóng dáng hai người.

Cậu vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói, nghe Hoắc Thần bảo vệ mình viền mắt bắt đầu đỏ lên. Từ lúc gặp những người gọi là người thân này cậu vẫn luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, cậu vẫn luôn kiềm chế nước mắt của mình không muốn tỏ ra yếu đuối trước những người đó. Cho dù lòng đã nguội lạnh nhưng dù sao cậu cũng vẫn cảm thấy đau lòng.

Cậu được Hoắc Thần dắt lên xe, anh cẩn thận đóng cửa rồi giúp cậu thắt dây an toàn. Sau đó phóng xe rời đi, anh lái nhanh đến tiệm thuốc, đến nơi anh xuống xe đi vào bên trong. Một lúc sau, cậu thấy anh quay lại trên tay còn nhiều thêm một túi đồ.