Sau khi uống xong, Âu Dương Thiên Thiên lên tiếng hỏi:
- Nhưng mà, tại sao tôi lại ở đây vậy? Tôi nhớ mình đã ngất trên đường đi, rồi.... người gọi tên lúc đó... là chị sao?
Mã Nhược Anh bị hỏi, cô đảo mắt, có chút bối rối đáp:
- À.... đúng vậy.....chính là tôi đã phát hiện ra em ngất trên đường đấy! Lúc đó... chỉ là tình cờ... tôi đi xe và thấy em đang đi bộ... nên là...
- Nói chung tôi đã thấy em ngất, nên đưa em về đây chữa trị thôi.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Nghe.... cứ thấy sai sai sao đó!
Mã Nhược Anh nói một lèo, rồi tóm gọn lại bằng một câu qua loa, cô liếc nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên, thấy cô ấy có vẻ không tin, liền đánh trống lảng:
- Nhưng mà....Thiên Thiên, em gần đây stress chuyện gì sao? Em bị thiếu ngủ, lại hoạt động não quá nhiều, cộng thêm việc đi bộ dưới trời nóng, nên mới bị cảm nắng đó!
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Nói stess vì thiếu tiền, liệu chị có tin không?