Stefan liếc mắt, sau vài giây thì đột nhiên nói:
- Hóa ra là vì có cô ở đây nên Kỳ Ân mới mở cửa chậm trễ như vậy, tôi đã suy nghĩ tại sao cô ta lại có gan để chúng tôi đợi lâu như thế mới cho vào.
Vừa nói, anh vừa như có như không liếc sang Kỳ Ân đứng đằng sau, khiến cô ấy mím môi cúi đầu, không dám đáp lại.
Thật ra thì... chỉ trễ hơn bình thường 1-2 phút thôi, vậy mà.... vẫn bị nhìn ra là có điều kì lạ. Quá tinh mắt rôi!
Người đàn ông tên Stefan này, không nói thì người ngoài đều tưởng anh ta không biết, nhưng thực chất, cái gì anh ta cũng biết, cũng nghi ngờ, chỉ là... không buồn nói mà thôi!
Âu Dương Vô Thần thở hắt một hơi, anh nhìn cô gái bên cạnh, bất đắc dĩ lên tiếng:
- Không phải tôi bảo cô ăn sáng xong thì lên lầu hoặc đi đâu đó chơi đi sao? Vì sao lại chạy ra đây!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, gãi đầu đáp:
- Tôi có làm theo lời anh mà, vốn tôi đang định lên lầu đây, nhưng....
Nghe cô nói, người đàn ông nhíu mày, hỏi tiếp: