Dù sao cũng là đi dự tiệc mà, phải ra dáng tiểu thư khuê các 1 chút.
Âu Dương Thiên Thiên vừa lo vừa sợ nhìn sang Âu Dương Vô Thần, không biết, cô có làm hỏng công việc của anh ta hay không. Nghe nói, phải gặp được Hứa Sơ Sơ thì mới có cơ hội đàm phán.
Nếu như cô thật sự không phải có sức thu hút lớn như Stefan nói, thì liệu cô ấy có tới gần không?
- Không có gì khó khăn như cô nghĩ đâu, việc của cô chỉ là xuất hiện ở buổi tiệc, để cho Hứa Sơ Sơ nhìn thấy mà thôi. Tôi đã từng tiếp xúc với cô ta, đó là một người phụ nữ rất có tính sở hữu, nếu như cô ta thật sự có hứng thú với cô, thì chắc chắn sẽ tìm cách tiếp cận thôi!
Dừng 1 chút, anh lại lên tiếng:
- Còn nữa, Âu Dương Thiên Thiên, đừng có gọi thẳng tên tôi, người ngoài nhìn vào sẽ không biết tôi là anh cô hay cô là chị tôi đâu! Dùng kính ngữ đi!
Âu Dương Thiên Thiên nghe nói, cô chớp chớp mắt, vài giây sau mới đáp:
- Ừm, biết rồi!
Chuyến bay nhanh chóng tới San Fransico, sau khi xuống sân bay 4 người chia làm 2 cặp, đi thêm một đoạn đường dài bằng ô tô nữa mới tới.
Âu Dương Thiên Thiên khoác tay Âu Dương Vô Thần đi lên thuyền. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một buổi tiệc mà được tổ chức trên du thuyền sang trọng thế này.
Xung quanh bốn bể đều là nước, càng đi càng có cảm giác lênh đênh như lướt sóng vậy.
Khi cô và Âu Dương Vô Thần bước vào trong, như thường lệ cũng có bảo vệ phát dải băng đeo tay cho 2 người. Nhưng lần này không phải màu đỏ hay kí tự của gia tộc cô mà là một dải băng tay màu trắng, không ghi gì cả.
Âu Dương Thiên Thiên không hiểu, cô liền muốn hỏi Âu Dương Vô Thần, nhưng đột nhiên lúc này có tiếng vang lên: