Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô vô cùng cảm động với sự trung thành của Hứa Sơ Sơ. Cô ấy... thật giống với những người fan hâm mộ của cô lúc trước.
Có lẽ khi Đường Nhược Vũ mất, Hứa Sơ Sơ cũng đã từng khóc nhiều nhưng họ, đau thương nhiều như cái cách mà cô đã thấy những người hâm mộ của mình như vậy!
Sự trung thành... mãi mãi tận đến khi Đàm Gia Hi đã lìa xa cõi đời này, vẫn dồi dào và tràn đầy niềm tự hào.
Dù cô đã từng không làm như mong muốn của họ, nhưng suy cho cùng, đến cuối cùng, họ vẫn không là người bỏ rơi cô.
Hứa Sơ Sơ cũng như vậy, tình cảm của cô ấy dành cho Đường Nhược Vũ là thật, sự chân thành cũng là thật, dù cho thật sự mẹ của Âu Dương Thiên Thiên đã chết, thì điều đó cũng không bao giờ mất đi.
Thật là một cô gái xinh đẹp, xinh đẹp cả bên ngoài lẫn nhân cách bên trong.
Hứa Sơ Sơ nhìn cô, hỏi tiếp:
- Em bây giờ có ổn không? Không thể lớn lên trong tình yêu thương của mẹ, chắc là rất buồn, đúng chứ?
Âu Dương Thiên Thiên nghĩ đến điều gì đó, cô gật đầu không giấu diếm, đáp:
- Có lẽ là rất buồn. Nhưng mà, bây giờ đã không sao rồi.
Âu Dương Thiên Thiên lúc trước, có lẽ giống như Hứa Sơ Sơ nói, không ổn, cho nên... mới chết đi. Nhưng bây giờ Đàm Gia Hi cô đã tới rồi, vậy nên... chắc đã không sao nữa!
Hứa Sơ Sơ nghe xong, mỉm cười, nói:
- Em không như tôi tưởng nhỉ? Có cái gì đó toát ra ở em... khiến tôi thấy em trưởng thành, hơn là số tuổi thật của mình.
Hứa Sơ Sơ là người rất tinh mắt, ngay từ lần gặp đầu tiên, cho đến bây giờ, cô đều thấy từ người cô gái này thể hiện ra có thứ gì đó rất điềm tĩnh. Nó giống tư thái của cô bây giờ hơn là một cô gái 22 tuổi trẻ đẹp đầy sức sống.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không đáp. Dù sao thì, cô cũng không phải cô ấy, nên nói như thế là đúng mà.
Hứa Sơ Sơ nhìn cô gái nhỏ, vài giây sau, liền vươn tay ra nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Sau này, nếu như có chuyện gì, thì em cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp em, được chứ?