Ánh mắt Âu Dương Vô Thần dường như đông cứng lại, anh nhìn những vết thâm tím trên lưng của người con gái, mím môi không thốt được nên lời.
Cái này.... là do đám người trên du thuyền lúc nãy làm ra ư? Bọn chúng.... sao dám....
Một cỗ cảm xúc không tên chẳng biết từ đâu xông lên một cách mạnh mẽ, khiến người đàn ông cảm thấy tức giận, tay anh bất giác nắm chặt lại, gân tay nổi lên đầy rẫy.
Đồ ngốc, đã bảo buông tay anh ra rồi!
Anh biết bơi mà, cần gì ai cứu lúc đó chứ? Rơi xuống nước cũng không chết được.
Mặt Âu Dương Vô Thần trong bóng đêm tối đến mức không thấy được toàn bộ biểu hiện, thế nhưng sát khí trên người anh tỏa ra vô cùng nhiều, dường như có thứ gì đó đang chậm rãi ăn mòn tâm trạng, cực kì tệ hại......
Lờ mờ mở mắt, xuất hiện trong tầm nhìn của cô là một khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng đang hướng ánh mắt về phía trước, đôi con ngươi anh ta đen láy, sâu thẳm bên trong ánh lên những tia lửa nhỏ.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, đột nhiên không nhìn rõ được người đàn ông đẹp trai này là ai, cô đưa tay lên muốn chạm vào mặt anh ta.
Đúng lúc đó, Âu Dương Vô Thần chợt bắt lấy tay của cô, anh rũ mắt nhìn người con gái đang nằm, lên tiếng:
- Làm gì vậy?
"...."
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngay lập tức mở to mắt, đáp:
Âu Dương Thiên Thiên mò tay ra đằng sau cơ thể, chợt phát hiện thấy phần lưng của mình bị lộ ra một mảng lớn, da cô tiếp xúc được với không khí lạnh lẽo, hoàn toàn không có gì che chắn.
"..."
Quách tờ hếch, không phải cô có mang váy sao? Tại sao lưng lại không có thứ gì che vậy? Chuyện này là gì đây?
Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn, cô cúi đầu nhìn xuống dưới ngực mình, vẫn thấy phần váy che dài xuống tận dưới chân, thế nhưng... đằng sau thì cứ như bị rách vậy, hoàn toàn bị lộ hết da thịt ra bên ngoài.