- Bình thường, tôi cứ tưởng hai cậu đã rời khỏi con thuyền đó trước khi bom nổ rồi, vậy mà vẫn không thoát được khỏi đây à?
Dứt lời, anh xoay người nhìn Âu Dương Thiên Thiên, vươn tay kéo cô đứng dậy.
Andrew lắc đầu, chậm rãi đi ra khỏi đám cỏ, phủi phủi người mình, nói:
- Đánh với bang Lão Hổ nên không thoát được, cũng may đã kịp nhảy xuống nước trước khi bị nổ banh xác, nếu không thì cậu không còn gặp lại tôi đâu.
Stefan cũng đi ra khỏi bụi cỏ, anh nhìn hai người nào đó nắm tay, ánh mắt có chút thay đổi, hỏi:
- Lúc nãy anh đi đâu vậy? Tôi tìm anh mãi mà không thấy, làm tôi sợ đấy.
Người đàn ông nghe cô nói, thở một hơi nhẹ nhàng, bỏ vào trong tay cô mấy quả táo non, đáp:
- Được rồi, ăn trước đi, tôi cứ tưởng cô thay đồ sẽ lâu lắm!
Vốn lúc nãy là nghe thấy tiếng động, nên muốn chạy đi xem thử, theo cả một quãng đường thì chỉ là mấy con chuột thôi, nên quay đầu đi về.
Trên đường đi thấy mấy quả táo nên tiện thể hái về cho Âu Dương Thiên Thiên ăn lót dạ, đúng lúc nghe thấy tiếng cô hét lên, nên mới chạy nhanh như vậy.
- Các cậu có liên lạc được với bên ngoài không?
Andrew lắc đầu, chán nản trả lời:
- Từ hôm qua tới giờ đều không liên lạc được, sóng trên này lúc có lúc không, hơn nữa lại yếu như vậy, không gọi nổi một cuốc điện thoại nào.