Âu Dương Thiên Thiên như đứng hình, cô thẫn thờ nhìn đám bụi gai, ánh mắt thoáng ngập nước.
Phải làm sao đây? Bây giờ cô phải làm sao đây? Không biết bên kia tình hình như thế nào, nếu cứ lao qua mà tính toán không cẩn thận, cô nhất định chết chắc rồi.
Âu Dương Thiên Thiên vừa nghĩ vừa lắc đầu. Không thể nào! Cô đã chạy tới nơi này rồi, làm sao có thể chịu thua như vậy được chứ?
Cô không thể nào nghĩ tiêu cực được, nhất định phải củng cố niềm tin để sống sót. Bây giờ có run sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì cả.
Âu Dương Thiên Thiên lẩm bẩm, đột nhiên từ phía sau có một tiếng vang lên "xì" "xì"..
Cô bất giác quay đầu lại, chợt phát hiện con rắn kia từ lúc nào đã bò lên đến sát mõm đá cuối cùng gần chỗ cô đứng rồi.
Gần như là ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên lùi người lại theo bản năng, cô nhìn con rắn, nhắm mắt nghiến chặt răng.
Âu Dương Thiên Thiên, cố gắng lên, không được sợ, cô làm được mà, chúng ta sẽ làm được mà!