Âu Dương Thiên Thiên vừa uống nước vừa nhìn hai người đàn ông nói chuyện, đặc biệt cô dừng ánh mắt trên người Stefan rất lâu, dường như muốn nhìn ra chút gì đó ở người đàn ông này.
Stefan cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh liếc nhìn lại, thế nhưng ngay lập tức Âu Dương Thiên Thiên né đi. Cô có cảm giác sợ anh ta, sợ ánh mắt của anh ta khi nhìn thẳng vào cô.
Nó... dường như có thể nhìn thấu mọi thứ vậy. Đứng trước ánh mắt đó, cô sẽ bị lộ hết bí mật ra ngoài.
Âu Dương Vô Thần nhìn cả hai người, đôi con ngươi anh đen láy, không hiện lên bất cứ cảm xúc nào, thế nhưng, thân thể thì không thành thật như vậy, ít nhiều lại tỏ ra chút tức giận không dễ nhận ra được.
Không khí trong phút chốc bị thay đổi, Âu Dương Thiên Thiên bất giác nhún vai, đột nhiên sao lại thấy rợn rợn người nhỉ?
Đúng lúc này, Andrew ở phía sau chạy tới, anh nhìn cả ba thân ảnh, lên tiếng:
- Vô Thần, Stefan, tôi phát hiện ra được một nơi này, các cậu có muốn qua đó xem thử không?
Stefan quay người sang, nghe vậy, anh gật đầu đáp:
- Là nơi nào, cậu dẫn đường đi.
Dứt lời, Andrew xoay người đi trước, Stefan nhìn Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên một lượt, rồi mới theo sau.
Âu Dương Vô Thần hạ mắt nhìn người con gái đang ngồi trên mặt đất, hỏi: