- Ừm thì.... nói đe dọa có hơi quá đấy. Tôi chỉ kêu em lại đây thôi, vậy nên, ngoan ngoãn đi lại đây đi. Dù sao gia tộc em vẫn chưa chính thức sáp nhập với hoàng gia Anh mà, tôi thời điểm này cần gì phải sợ ai chứ?
Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên ghế, cô nhìn Mã Nhược Anh rồi nhìn Elena, cảm thấy hình như trong không khí có mùi thuốc súng.
"..."
Chuyện gì đây? Để cô ta đi luôn cho rồi? Kêu lại làm gì chứ? Người vô lí như Elena, dù có nói thế nào thì cũng không lọt nổi vào tai, trong mắt cô ta chỉ có Âu Dương Vô Thần là đúng thôi, còn lại đều sai hết. Cãi gì cho mệt nhở?
Elena nghiến răng, ánh mắt như mang theo lửa, tức giận nhìn người phụ nữ trước măt. Cô ta dám lên tiếng dạy cô ư? Đúng là thứ không biết thân biết phận.
Nếu như không phải vì anh hai, cô nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta!
Tay chợt nắm chặt lại, Elena cuối cùng cũng phải đi về phía của hai người nào đó, hậm hực lên tiếng:
- Rốt cuộc thì cô muốn gì? Nói nhanh lên.
Mã Nhược Anh nhếch môi, không nhanh không chậm hỏi:
- Lúc nãy cô nói đến một người sinh ra, sống trên đời này cũng là một lỗi phải không? Đó là ý gì?
Elena liếc mắt, bày ra thái độ nhạt nhẽo, đáp:
- Tôi muốn nói ý thế nào thì mặc kệ tôi, liên quan gì đến cô? Hơn nữa, là Âu Dương Thiên Thiên hỏi tôi rằng, cô ta đã đắc tội gì với tôi, nên tôi mới trả lời như vậy. Chẳng lẽ bây giờ đến việc phát ngôn của bệnh nhân, bác sĩ là cô đây cũng muốn can thiệp luôn sao?
Mã Nhược Anh chớp mắt, nói:
- Elena, nếu như việc sinh ra mà đắc tội với cô là một lỗi, vậy thì... việc cô được sinh ra mà đứng trước mặt tôi ngông cuồng chính là sự sai trái của tạo hóa đấy! Đồ vô giáo dục!