Lấy một cái này về đem đi bán, chắc chắn 1 điều nợ trong thẻ cô sẽ được trả hết, đều không cánh mà bay thẳng cẳng.
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, bỏ chiếc ly xuống. Cô không ngừng xuýt xoa trước vẻ giàu có, hào nhoáng ở đây. Nếu như Vivian sống trong một cung điện nguy nga như vậy, có phải kiếp trước đã cứu cả dãy ngân hà rồi hay không??
Cô ta sao lại không rủ cô đi chung chứ? Để cô hưởng ké một chút, chí ít thì, kiếp này sẽ không phải lận đận chết đi sống lại như thế.
Âu Dương Thiên Thiên đi đến một tủ quần áo, cô mở nó ra, không ngạc nhiên khi thấy bên trong đã được chất rất nhiều đồ đạc.
Thuận tay lấy một chiếc váy, cô đột nhiên dừng lại. Xoay đầu nhìn về phía cửa sổ, bây giờ Âu Dương Thiên Thiên mới phát hiện ra bên ngoài tối đen như mực.
Hình như cô nhớ không lầm thì lúc về đến lâu đài đã là hơn 8h tối rồi. Âu Dương Vô Thần phẫu thuật xong đã là 3 tiếng sau đó, vậy bây giờ có lẽ thời gian là hơn 12 giờ khuya, gần 1h sáng rồi.
Không ngờ... một đêm trôi qua nhanh như vậy, mới mấy tiếng trước cô và Âu Dương Vô Thần còn ở trong hang động, tính toán việc sống qua hết đêm nay, thế mà bây giờ đã ở trong một lâu đài tráng lệ như thế này.
Thật đúng là không thể tưởng tượng được. Nguy hiểm, rồi đến an toàn, an toàn rồi lại đến nguy hiểm, cứ thế, tất cả bị cuốn vào những chuyện kinh khủng, không biết trước kết quả sẽ như thế nào.