Dừng một chút, ngón tay ông đặt trên cạnh ghế, không kiên nhẫn gõ mất cái. Vài giây sau, Âu Dương Chấn Động hỏi tiếp:
- Hoàng hậu Vivian đến Mỹ từ lúc nào?
Người đàn ông nghe thấy, không chần chừ trả lời:
- Khoảng 7 tiếng trước theo giờ Anh, cô ấy được một trực thăng riêng đến đón, số hiệu đặc quyền không tra ra được. Sau khi rời đi từ Anh thì trực tiếp bay đến vịnh San Fransico của Mỹ, tốc độ rất nhanh, giống như đang vội làm gì đó.
- Trực thăng mất tín hiệu trên ra đa chúng ta khi nó bay vào địa phận của một hòn đảo không có tên trên bản đồ thế giới. Phía thông tin hoàn toàn không nắm được tình hình ở đó cho tới khi trực thăng đi ra và tiến đến lâu đài của hoàng hậu Vivian.
Người đàn ông nói một tràng với Âu Dương Chấn Đông, vừa nói vừa lén nhìn biểu hiện trên mặt của ông, nhưng thất bại.
Âu Dương Chấn Đông giữ một nét bình tĩnh lạnh lùng, sau khi nghe những lời từ người bên cạnh, ông chỉ thản nhiên lên tiếng:
- Tìm mọi cách liên lạc với trang thông tin chính của Mỹ, yêu cầu họ tiết lộ cho chúng ta biết số điện thoại của Âu Dương Vô Thần bên đó là gì, bao nhiêu phí tôi cũng trả.
Người đàn ông mở to mắt thảng thốt, đáp:
- Nhưng mà lão gia chủ, chuyện này liên quan đến bí mật của Đại thiếu gia, liệu có khả thi hay không? Hơn nữa, số điện thoại của ngài ấy 1 ngày trước đã không còn tín hiệu...
- Không! Số điện thoại của nó không bao giờ mất được. - Lời người đàn ông chưa kịp nói hết, Âu Dương Chấn Đông đã chặn lại, trực tiếp nói:
- Thằng bé đó rất cẩn thận.... luôn như vậy!!