- Phelan, cậu mau bỏ tôi ra, cậu đang làm đau tôi đấy.
Âu Dương Vô Thần giờ phút này không sợ gì cả, anh tiếp tục dùng lực bóp chặt cánh tay của Vivian, dường như nếu cô ta không nói thì anh sẽ bóp nó tới gãy.
- Không muốn đau thì nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đã làm Âu Dương Thiên Thiên bị thương, hả?
Lần này, Stefan không đứng im được nữa, anh dùng hai tay chặn lấy Âu Dương Vô Thần, nói:
- Vô Thần, như thế không giải quyết được gì đâu, cô ta không biết là ai cả.
Người đàn ông nghe đến đây, ánh mắt sắc bén của anh liếc sang nhìn Stefan, hỏi:
- Không biết? Cô ta nãy giờ vẫn chưa nói điều đó, tại sao cậu lại chắc chắn cô ta không biết? Hả?
- Không lẽ.... cậu biết sao?
Stefan nhìn Âu Dương Vô Thần, trước câu hỏi của cậu ấy, anh không lên tiếng đáp lại được. Bởi lẽ... nó dường như đã nói đúng trọng tâm rồi.
Đúng vậy, anh biết! Nhưng mà.... anh không nói được.
Stefan mím môi, lảng tránh câu hỏi, nói:
- Vô Thần, tâm trạng của cậu bây giờ không ổn, vấn đề này hãy nói sau đi, có được không? Đợi cậu bình tĩnh....