Âu Dương Thiên Thiên trừng mắt nhìn cô gái đối diện, lạnh giọng lên tiếng:
- Em đang làm cái gì vậy?
Âu Dương Na Na ngược lại không sợ hãi, thẳng thừng đáp:
- Em đã bảo chị mượn tiền của em đi mà, không nghe sao? Thiếu thốn như vậy thì nên mở miệng ra cầu xin đi chứ? Cứ phải sĩ diện đến chết sao?
Người nhân viên nghe thấy, ngay lập tức gật đầu, vội vã cầm chiếc thẻ quý giá đi tính tiền. Những ngón tay vừa run vừa có chút hạnh phúc lướt trên bàn phím, khiến tâm trạng càng trở nên hưng phấn.
Âu Dương Na Na mím môi, cô ta đột nhiên bắt lấy tay cô gái đứng trước, không đầu không đuôi hỏi:
- Là ai cho chị?
Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, cô nhíu mày, lên tiếng:
- Cái gì?
- Tôi hỏi cái thẻ đó là ai cho chị?? - Một tiếng hét lớn vang lên làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, ấn đường cô cau chặt lại, một lần nữa hất văng tay của Âu Dương Na Na ra, trả lời:
- Là ai cho cũng không liên quan đến em. Đừng có mà động tay động chân vào người tôi nữa, nếu như không có gan đánh tôi, thì đừng làm ra vẻ.