- Xin phép rồi, ngài ấy không care lắm, chỉ lạnh nhạt quăng câu "Sao cũng được".
Dừng một chút, anh lại nói tiếp:
- Nhưng Kỳ Ân, tôi cũng không phải rãnh rỗi mà làm thẻ đen đâu, tôi chỉ nghĩ cho boss thôi mà. Cô thử tưởng tượng xem, một mình bà boss nắm trong tay nguồn tiền vô hạn, cô ấy làm sao tiêu xài hết được chứ? Vậy nên, tôi mới làm thêm một chiếc thẻ nữa cho boss, để ngài ấy cùng "chia sẻ", một cặp đi đôi với nhau, rất hợp mà không phải sao?
"...."
Khóe môi Kỳ Ân giật giật, cô híp mắt, đáp:
- Tôi thấy anh mới rảnh rỗi sinh nông nỗi ấy, suốt ngày cứ nghĩ không đâu, làm ơn đừng có làm mấy chuyện dư thừa nữa đi.
Dứt lời, cô xoay người nhìn về phía nữ tiếp tân, rút thẻ trong ví mình ra, lên tiếng:
- Cho tôi một phòng thường, veiw không cần đẹp, nằm trong góc càng khuất càng tốt.
Nữ tiếp tân nghe thấy, liền nhận lấy thẻ gật đầu, rồi chuyển sang cho người bên cạnh, sau đó, cô ta đưa bảng giấy cho Lữ Uyển Thành, nói: