Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 437: Là ai phái anh tới?



Người đàn ông chớp ánh mắt nghi hoặc nhìn Mã Nhược Anh, mím môi không lên tiếng. Bộ phận xử lý máy tính tránh những tác động bên ngoài khi offline? Đó là một phần mềm hỗ trợ tân tiến nhất của Mỹ mà, không phải sao?

Nhưng theo anh nhớ.... thì nó chỉ vừa mới cho ra mắt thị trường bản chạy thử, thậm chí còn chưa sản xuất nữa mà, người phụ nữ này.... làm thế nào mà có được thứ ấy chứ?

Mã Nhược Anh nhìn thẳng, mặc dù cách một lớp vải đen nhưng cô vẫn biết biểu hiện lúc này trên mặt của người đàn ông như thế nào, khóe môi nhẹ câu lên.

Máy tính của cô được nâng cấp lên từng ngày một, so với những phiên bản máy tính khác, nó sớm đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác rồi. Phần mềm xử lý những tác động bên ngoài này có khả năng ngăn chặn phân tán nhiệt khi không có đăng nhập chính thức từ người sử dụng chính, nếu cố ý xâm nhập, nó ngược lại còn tỏa nhiệt, khiến đầu máy nóng lên như một báo hiệu, nhưng không hề làm hại đến các thành phần của máy tính. Thứ này cô mới chỉ lắp vào khoảng 2 tháng trước mà thôi, đó là phần mềm mà ngay cả chính phủ Mỹ cũng chưa có cơ hội sử dụng, bởi vì trong mắt thế giới, nó vẫn còn gắn mác là “bản chạy thử”, chứ chưa đưa ra sản xuất rộng rãi.

Nhưng mà.... đối với cô, thì thứ này có quá dễ dàng. Chiếc ghế thứ 6 của gia tộc Rostchild có quá nhiều quyền lực khiến cô lấy về được một thứ mà có thể một vài năm sau nó mới được ra mắt thế giới. Khi ấy, cũng khá chắc trở thành cổ lỗ sĩ với cô luôn rồi.

Mã Nhược Anh dựa lưng ra sau ghế, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, nhàn nhạt lên tiếng:

- Được rồi, giải thích nhiều như vậy cũng đủ rồi, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết được chưa? Anh là ai... và... kẻ nào đã phái anh tới đây?

Người đàn ông nghe câu hỏi của cô, tự động nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù bên trong có chút rối loạn nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hỏi ngược lại:

- Tại sao cô lại ở căn phòng này. Người ở đây đáng lẽ ra phải là....

- Phải là Âu Dương Vô Thần sao? - Mã Nhược Anh ngay lập tức cắt ngang lời của người đàn ông.

Cô nhướn mày, chậm rãi đáp:

- Anh nghĩ chúng tôi ngu ngốc đến mức để người khác biết mình ở nơi nào trong cái khách sạn cao 56 tầng này hả?

- Nếu như anh muốn điều tra về Vô Thần thì trước tiên, hãy điều tra về những người bên cạnh cậu ta đã, à không.... nên nói là phải bắt đầu từ những thuộc hạ của Vô Thần chứ nhỉ?

- Âu Dương Vô Thần không phải là người tầm thường, gia tộc của anh biết rõ mà, cậu ấy tài giỏi đến mức nào, mưu mô đến mức nào thì chắc chắn các thuộc hạ của cậu ấy cũng tài năng xấp xỉ như vậy. Anh nghĩ anh tìm được cậu ta chỉ bằng vài ba cái tên giả khi đăng ký phòng thôi sao? Không có đâu, những người đứng dưới trướng của Vô Thần có thể đảo lộn cả cái khách sạn này chỉ cần một vài thủ thuật hack đơn giản, căn phòng mà cậu ấy sử dụng, bị thay đổi từng ngày một trên trang khách sạn này, thậm chí.... là ngay trước mắt cả những nhân viên kĩ thuật, anh tin không?

Những hacker mà Lữ Uyển Thành nắm trong tay, không phải là lũ vô dụng, bọn họ là những người giỏi nhất của thế giới ngầm được quy hợp thành đội mạnh nhất, chuyên làm việc riêng cho một mình Âu Dương Vô Thần. Họ là những ảo thuật gia tài năng, có thể biến hóa ảo diệu mọi thứ cho chủ nhân của mình. Chỉ cần họ ra tay, không một hacker nào có thể tìm ra được tung tích của Âu Dương Vô Thần, trừ phi là giao dịch trên Darkweb, bằng không, đều không có cơ hội.

Thấy người đàn ông đã bắt đầu sợ hãi, Mã Nhược Anh tiếp tục lên tiếng công kích:

- Nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đã phái anh tới đây để điều tra Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên. Lão chủ mẫu của gia tộc Bush? chủ gia của gia tộc Bush? Hay là.... chủ mẫu hiện tại của gia tộc Bush - phu nhân Mary?