Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 439: Đúng là không biết tự lượng sức



Người đàn ông bị cánh tay của Mã Nhược Anh nắm lại, mặc dù cô ta không dùng nhiều sức lực, nhưng anh biết, huyệt vị trên tay anh đều đã bị "sờ gáy" cả rồi, căn bản đều không cử động được.

Nuốt một ngụm nước bọt, hắn nhìn người phụ nữ vẫn đang bình thản trước lưỡi dao của mình, ánh mắt có chút run rẩy.

Hắn cảm thấy tốc độ của mình đã nhanh rồi, nhưng tốc độ của người phụ nữ này còn nhanh hơn cả hắn nữa. Chỉ trong vài giây chớp nhoáng đã bấm vào đúng huyệt vị trên tay anh, cô ta rốt cuộc có phải là người không vậy?

Càng nghĩ, người đàn ông càng cảm thấy hoảng sợ, trong thâm tâm cũng đang nhảy loạn từng nhịp, trán bắt đầu toát mồ hôi.

Mã Nhược Anh cười nhạt, lên tiếng:

- Chàng trai, là một sát thủ giỏi không nên tự biến mình thành một kẻ đột nhập nghiệp dư, anh có quá nhiều lỗ hổng trong hành động của bản thân, lại không có quá nhiều trí thông minh, vậy nên, chỉ cần một chút sơ xẩy nhỏ thôi, anh sẽ bị chính kẻ thù của mình tóm được rất dễ dàng có biết không?

Dừng một chút, cô nghiêng đầu, nói tiếp:

- Tôi cảm thấy anh vẫn nên làm mấy công việc đúng chuyên môn của mình thì hơn, cầm dao giết người hay cầm súng bắn chứ đừng làm những thứ như theo dõi hay đột nhập kiểu này, thật sự rất dễ bị tóm đấy. Lần trước là anh may mắn mới có thể thoát khỏi tôi, lần này thì đừng hòng. Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng đấy, nói hay không nói?

Đôi con ngươi người đàn ông hiện lên sự hoảng sợ tột độ, cơ thể hắn như run rẩy trước giọng điệu của Mã Nhược Anh.

Cô ta là ma quỷ, là kẻ đáng sợ... hắn đã đánh giá thấp cô ta rồi.

Mím chặt môi, bây giờ hắn đã không còn đường lùi, chỉ có thể phóng lao theo lao mà thôi. Nghĩ vậy, người đàn ông liền đưa tay còn lại của mình lên, muốn tấn công về phía người phụ nữ.

Mã Nhược Anh nhếch môi, khinh bỉ đáp:

- Đúng là không biết tự lượng sức.

Dứt lời, cô cũng đưa tay của mình lên bắt lấy tay của người đàn ông, lần này cô trực tiếp bấm vào 4 đốt gân lớn ngay bàn tay của hắn ta, khiến 4 chi tê liệt trong chốc lát, rồi mạnh bạo bẻ ngược các ngón tay ra sau.

Người đàn ông hét lên một tiếng đau đớn, xương của hắn thế mà gãy đi, thật sự dễ dàng cứ như bẻ đôi một miếng bánh phồng tôm vậy, giòn tan không chút kết dính.

Mã Nhược Anh chớp ánh mắt lạnh nhạt, tay còn lại của cô hất văng con dao trước ngực mình, sau đó thoăn thoát như một con rắn luồn đến cổ của người đàn ông trước mặt, nắm gọn lấy.

Càng không để hắn dùng đến hai chân phía dưới, Mã nhược Anh đá gót chân vào đầu gối của người đàn ông, khiến nó giật mạnh lên một cơn rồi khụy xuống.

Một tay đã bị gãy, một tay lại bị tê liệt, hai chân thì không cử động được, tên sát thủ như một kẻ phế vật quỳ xuống trước mặt người phụ nữ đang ngồi.

Đôi con ngươi Mã Nhược Anh đen như mực, ánh lên sự lạnh lẽo không chút sắc ấm, cô nhướn mày, lên tiếng:

- Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại muốn dùng nó để hạ thủ với tôi? Vậy thì được rồi, nếu đã không muốn nói, tôi sẽ giúp anh cất giữ nó.... đến tận suối vàng.

Ánh mắt người đàn ông mở to, hắn ta nhìn Mã Nhược Anh như muốn thốt lên điều gì đó, nhưng..... "Rắc" - không còn một cơ hội nào được trao cho hắn nữa, người phụ nữ đã trực tiếp tước đi mạng sống của hắn bằng cú vặn cổ với tiếng kêu vỡ vụn của những mảnh xương.

"Phịch" - Thân thể cao lớn cứ như thế quỳ xuống và cuối cùng.... ngã xuống đất.

Ấy vậy mà, kẻ cao hơn, có vũ khí sắc bén hơn lại không phải người chiến thắng, mà kẻ đang ngồi thấp ở kia, không có gì trong tay mới là người nhìn thứ cao hơn đổ dần dưới đất.....