Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 441: Ngủ dậy thì cô đã ở bên!



Cùng chiều ngày hôm đó, Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên đáp chuyến bay đến Anh quốc, đám Stefan vì phải sắp xếp cho Elena nên không thể đi cùng, thay vào đó, bọn họ sẽ đi bằng chuyên cơ riêng và đến dự hôn lễ vào sáng ngày mai.

Ngay khi tới nơi, người của Vivian đã đứng đợi sẵn, bọn họ dẫn Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên về lâu đài, cả hai đã qua đêm ngay tại nơi đó, dưới sự tiếp đón nồng hậu từ phía hoàng gia Anh.

Thế nhưng, Vivian lại không xuất hiện theo như dự đoán của Âu Dương Thiên Thiên, cô ấy khá bận rộn với việc chuẩn bị hôn lễ, ngay cả những người trong lâu đài cũng rất tất bật.

Rạng sáng ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên bị đánh thức bởi những tiếng động lớn, cô lờ mờ tỉnh giấc và rời giường. Đi về phía cửa sổ, cô kéo tấm rèm treo ra, nhồm đầu nhìn xuống phía dưới.

Tất cả người hầu trong lâu đài đều tập trung trước sảnh lớn để tạo dựng sân khấu, hoa tươi được chở đến bằng trực thăng, rải khắp sân cỏ xanh mướt. Những cột sắt và tượng vàng cùng hàng trăm ngàn dãy đá quý được đặt xung quanh lối đi vào, người qua kẻ lại mang theo vô số thứ trang trí khác nữa, trông cực kỳ xa hoa.

Khung cảnh tạo dựng dù chưa hoàn thành nhưng qua con mắt của Âu Dương Thiên Thiên, nó cũng đã rất lung linh rồi. Thiết nghĩ, đợi đến khi mọi thứ xong xuôi, chắc cô sẽ được thấy một "kiệt tác" đám cưới thế kỷ quá.

Âu Dương Thiên Thiên dùng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn thích thú nhìn dòng người tất bật phía dưới. Lúc này, từ đằng sau, một bóng đen chậm rãi tiến về phía cô, lên giọng trầm thấp:

- Đừng ghen tị quá, sau này đám cưới của chúng ta nhất định sẽ còn hơn thế này.

Âu Dương Thiên Thiên chẹp miệng, theo bản năng đáp:

- Quá xa hoa, không dám mơ tới. Nếu đám cưới của tôi thật sự để nhiều đá quý như vậy trên đường đi thì......

Lời đang nói bỗng dưng khựng lại, Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, cảm thấy có gì đó sai sai.

Cái giọng này.... nghe quen lắm nè. Quen lắm luôn!

Sau vài giây suy nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên quay phắt đầu lại, cô trợn mắt khi thấy người đàn ông đứng phía sau mình, liền thốt lên:

- Âu Dương Vô Thần, anh làm gì ở đây vậy?

Người đàn ông ngáp ngắn một hơi nhìn cô, nhàn nhạt đáp:

- Tôi ở phòng của tôi, em cũng thắc mắc nữa sao?

Âu Dương Thiên Thiên há hốc miệng, cô nghiêng đầu nhìn chiếc giường phía sau lưng Âu Dương Vô Thần, rồi nhìn về phía phòng vệ sinh đang sáng đèn, chợt nhận ra điều gì đó.

Mím môi, cô nhìn người đàn ông, lên tiếng hỏi:

- Không lẽ.... tôi lại mộng du.... sang nằm phòng anh nữa sao?

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, lắc đầu trả lời:

- Không biết, lần nào tỉnh lại tôi cũng thấy em nằm trên giường của tôi rồi.

Âu Dương Thiên Thiên: "...."

Điên mất thôi, cứ thế này chắc cô lắp một cái camera lên người luôn quá. Cái méo gì đêm hôm qua rõ ràng ở phòng mình mà cứ sáng ngày ra là ở phòng người khác chứ?

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cô đẩy thân thể người đàn ông ra, rồi chạy nhanh về phía cửa phòng, mở cửa rời đi.

Âu Dương Vô Thần đứng tại chỗ, nét mặt vẫn bình thản không biểu hiện gì, dường như người nửa đêm lén lút bế Âu Dương Thiên Thiên qua giường của mình hôm qua không phải là anh vậy. Ung dung tự đắc không chút áy náy.