Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 452: Chuyện vui?



Âu Dương Vô Thần nhìn sâu vào đôi mắt của Mã Nhược Anh, vài giây sau, anh buông người đàn ông trong tay mình ra, quay đầu đi về hướng Âu Dương Thiên Thiên vừa đi.

Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, cô đảo mắt xung quanh một lượt, lên tiếng:

- What are you looking at? Just say it a little bit loud. Is there anything to see? Dissolution!

(Các người đang nhìn cái gì vậy? Chỉ là cuộc nói chuyện lớn tiếng một chút thôi mà. Có gì đáng xem chứ? Giải tán đi!)

Những quan khách xung quanh nghe xong lời của cô, miệng lẩm bẩm gì đó rồi lần lượt tản đi. Mã Nhược Anh chu môi, cô quay đầu nhìn về phía một bàn tiệc bên góc, lớn tiếng gọi:

- Hey, did you guys watch the fun enough? Come and clean up with me. Hurry.

(Này, các cậu xem trò vui đủ chưa? Đến đây và dọn dẹp chỗ này với tôi đi. Nhanh lên)

Từ phía xa, một đám người mặc những bộ âu phục xa xỉ hướng ánh mắt nhìn cô, vẻ mặt có chút không tình nguyện.

Dứt lời, cô nắm lấy tay người đàn ông đang nằm dưới đất, lôi anh ta đứng dậy một cách hung bạo. Vươn tay ra phủi phủi vai áo cứng nhắc, Mã Nhược Anh nhẹ nhàng nói:

- Dare to touch him, you will surely die. Any last words? Can I order your funeral attire?

( Dám động vào cậu ta, anh chết chắc rồi. Còn trăn trối gì không? Tôi có thể giúp anh đặt may một bộ lễ tang đấy?)

Người đàn ông run rẩy nhìn người phụ nữ với gương mặt thiên thần nhưng nói ra những lời tựa ác quỷ, hoảng hốt hỏi:

- What are you saying?

(Cô đang nói cái gì vậy?)

Mã Nhược Anh nở nụ cười xinh đẹp, nhướn người thì thầm vào tai anh ta, đáp:

- You will know right away.

(Anh sẽ biết ngay thôi)

Nói xong, cô nhếch môi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang một bộ mặt thắc mắc, lên tiếng:

- Who..... à mà cô biết tiếng Trung phải không? Nói bằng thứ đó đi, tôi lâu quá không động đến tiếng Anh rồi.

- Chồng cô là ai?

Người phụ nữ chớp mắt, theo bản năng trả lời:

- Chồng tôi... là bá tước Richter Atroly, người phục vụ bên cạnh nữ hoàng Vivian.

Mã Nhược Anh nghe xong, đột nhiên "À" lên một tiếng, đáp:

- Thì ra là hầu cận mới được bổ nhiệm gần đây, không có gì ngạc nhiên nhỉ, vị thế cao hơn nên hống hách hơn. Tôi hiểu được.

Mã Nhược Anh gật gật đầu, nét mặt tỏ ra vẻ đồng tình, dừng một chút, cô chợt nở nụ cười khó hiểu, nói:

- Nhưng mà... tôi tò mò đấy. Không biết... nét mặt của chồng cô sẽ như thế nào khi nghe tin phu nhân của mình động vào một trong những người kế vị của gia tộc Bush. Đáng để xem đây.

Lời của cô vừa dứt, hai hình bóng đã tiến tới gần Mã Nhược Anh, cô liếc mắt nhìn họ, nhướn mày lên tiếng:

- Có cần tôi kêu người dâng trà và thức ăn lên cho hai anh vừa thưởng thức vừa xem kịch không? Thấy Vô Thần như vậy mà không làm gì à?

Đương nhiên, hai người đàn ông cô đang nói ở đây chính là Stefan và Andrew rồi, bọn họ một thân âu phục phẳng phiu, nhíu mày nói:

- Cái gì chứ, còn chưa "vào hiệp" mà, cô can ngăn sớm quá đấy.

Mã Nhược Anh chẹp miệng, quát nhỏ:

- Còn bảo tôi ngăn cản sớm nữa sao? Anh có biết để Vô Thần đánh một chút nữa thì tên này chết queo rồi không? Đổ máu tại hôn lễ của Vivian à? Anh có bị điên không?

Andrew nghe xong, chớp chớp mắt suy nghĩ, gật đầu đáp:

- Cũng đúng nhỉ!

Ba người nào đó vô tư nói đùa, để một mình người phụ nữ đứng run rẩy trong xó, cô ta vừa mới nghe gì cơ? Gia tộc Bush? Gia tộc mạnh nhất ở Mỹ hiện tại? Ôi trời.... cô... đã gây ra chuyện lớn rồi.

Ở phía xa, một hình bóng khác mang chiếc váy màu trắng ngồi chống cằm trên ghế, ánh mắt cô nhìn về phía đám người, lẩm bẩm:

- Rốt cuộc, chuyện mình quên.... là gì nhỉ?

Phía sau Elena, một người đàn ông mang âu phục màu đen khác cũng nhìn về chung hướng với cô, khóe môi hắn ta câu lên cao, đôi con ngươi chôn chặt hình bóng của Mã Nhược Anh.....