Âu Dương Thiên Thiên vừa bước chân ra khỏi bệnh viện, người cô ngay lập tức khụyu xuống, Âu Dương Vô Thần như đã biết trước điều này sẽ xảy ra, anh nhanh chóng đỡ lấy người cô, lên tiếng:
- Không sao chứ?
Lúc nãy thấy cô đánh Âu Dương Na Na anh cũng sững sờ, vừa mới tỉnh dậy đã dùng nhiều sức lực như vậy, chắc chắn bản thân không chống đỡ nổi.
Không những đánh mà còn tự thân vận động đi xuống giường, quát, nói, làm tất cả mọi thứ thật mạnh mẽ. Đến phút cuối cùng, cô gái này vẫn cầm cự thật tài giỏi, như vậy là đủ biết cô ấy có sức nhẫn nhịn chịu đựng đến mức nào.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, lắc đầu đáp:
- Không sao, tôi vẫn có thể đi được.
Dứt lời, cô liền mượn bắp tay người đàn ông để chống đỡ đứng dậy, chậm rãi bước tiếp về phía trước.
Âu Dương Vô Thần cau mày nhìn theo, đau lòng hỏi:
- Thân thể em còn yếu, tại sao phải gắng sức như vậy? Cứ phải tỏ ra kiên cường mạnh mẽ, em không cảm thấy mệt sao?
Âu Dương Thiên Thiên thở từng hơi nặng nề, cô dừng chân, quay đầu lại nhìn anh, trả lời:
- Anh biết thứ mà Bạc Tuyết Cơ và các con của bà ta mong muốn nhìn thấy ở tôi là gì không? Chính là muốn thấy tôi cúi đầu gục ngã. Bởi vì từ trước đến nay Âu Dương Thiên Thiên tôi chưa bao giờ cúi đầu trước họ, cũng chưa bao giờ gục ngã trước họ, nên mới hết lần này đến lần khác muốn làm khó tôi.
- Tôi không thể để đám người đó như ý muốn được, trước mặt họ, dù có đau đến chết tôi cũng phải đứng thẳng cao đầu, luôn tỏ ra rằng mình không dễ ức hiếp, cho dù đó chỉ là vẻ ngoài cũng không sao. Vì vậy... tôi không thể mệt, cũng không được phép mệt. Tôi phải cho đám người đó thấy, Âu Dương Thiên Thiên tôi dù đơn thân độc mã chiến đấu, cũng vẫn là kẻ không dễ dàng vượt qua được
Âu Dương Vô Thần mím môi, nghe những lời Âu Dương Thiên Thiên nói mà không lên tiếng đáp lại. Anh nhìn cô gái mặc dù đang ra sức thở dốc nhưng vẫn nói ra những câu hùng hồn như vậy, trong lòng càng cảm thấy đau đớn hơn.
Đúng lúc này,một cơn chóng mặt đột nhiên kéo đến khiến Âu Dương Thiên Thiên loạng choạng muốn ngã, tầm mắt cô mờ dần, không thể nhìn rõ phía trước được nữa.
Âu Dương Vô Thần nhận ra được điều này, anh ngay lập tức tiến lên, cùng lúc đó, cô cũng không thể chống đỡ nổi nữa mà ngã vào vòng tay anh, trực tiếp ngất đi.
Nhìn mảnh vải ướt đẫm mồ hôi trên trán Âu Dương Thiên Thiên, người đàn ông nhíu chặt mày, vài giây sau, anh cúi người bế ngang cô lên, nhấc chân bước về phía chiếc xe màu đen đậu trước cửa bệnh viện.
Mở cửa ngồi vào trong, anh lên tiếng:
- Về nhà.
Người đàn ông ngồi ghế trước nghe thấy, liền vâng dạ một tiếng rồi lái xe rời đi.
Suốt cả đoạn đường, Âu Dương Vô Thần vẫn không buông cô gái trong tay ra, anh để đầu Âu Dương Thiên Thiên dựa vào ngực mình, rồi ôm chặt thân thể cô.
Về đến biệt thự, Âu Dương Vô Thần bế ngay Âu Dương Thiên Thiên lên tầng, anh đi vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
- Lấy hộp thuốc đến đây. - Không quay đầu, người đàn ông chỉ ra lệnh như một thói quen, thế nhưng vài giây sau liền có người từ bên ngoài mang vào thứ anh cần.
Cẩn thận tháo tấm vải quấn quanh đầu Âu Dương Thiên Thiên ra, Âu Dương Vô Thần bôi thuốc vết thương cho cô, rồi dán lên đó một miếng băng dính mới nhỏ hơn.
"...."
Nhìn như vậy vết thương sẽ trông đỡ nghiêm trọng hơn nhiều.
Đặt cô gái nằm ngay ngắn trên giường, Âu Dương Vô Thần đứng dậy, muốn đem hộp thuốc để lên bàn, thế nhưng, khi anh chỉ vừa mới động đậy, đột nhiên bị một cánh tay bắt lấy.
Âu Dương Thiên Thiên nhắm tịt mắt, miệng lẩm bẩm:
- Đừng đi.
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, đôi con ngươi anh mềm mại trông thấy, trước hành động này, anh không tỏ ra bất kì sự chán ghét nào, ngược lại, còn ngồi xuống vị trí cũ, cầm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, đáp: