Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 538: Người Của Kỳ Ân!



Tần Cảnh Hàm nghe từng lời của người phụ nữ, anh mím môi, phải mất một lúc sau mới lên tiếng đáp lại:

- Sherry, tôi biết cô biện hộ rất giỏi, nhưng trên tòa không phải chỉ cần dùng lời nói là chứng minh sự vô tội của một người được đâu, tôi nhắc lại một lần nữa, mang bằng chứng ra. Nếu không, thì tất cả đều không có nghĩa lý gì cả.

Ái Tử Lạp nhếch môi cười mỉm, cô nhướn người đến trước mặt người đàn ông, hỏi:

- Tần Cảnh Hàm, tôi đang thắc mắc là tại sao anh lại tự tin khẳng định thân chủ của tôi có tội như vậy đấy. Chắc không chỉ đơn giản mấy tấm hình này đâu đúng không? Nói cho tôi biết, anh tìm ra được điểm đặc biệt gì rồi?

Hơi nheo mắt lại, cô không ngần ngại suy đoán:

- Chắc.... không phải anh dựa vào một cái tên Vương Lệ chứ?

Một câu nghi vấn của Ái Tử Lạp, ngay lập tức khiến nét mặt Tần Cảnh Hàm thay đổi, thậm chí đến mức Âu Dương Thiên Thiên cũng phải bất ngờ nhìn sang.

Cô... cô ấy làm sao biết được chuyện này chứ? Bằng cách nào mà...

Ái Tử Lạp thấy người đàn ông im lặng, cô há miệng "À" lên một tiếng, rồi nói:

- Thì ra anh thật sự tin vào cái đó. Thật giàu trí tưởng tượng mà. Tần Cảnh Hàm, con người Ái Tử Lạp tôi, không được nhiều cái giỏi nhưng lại có một thứ làm rất tốt, chính là... dự đoán trước mọi việc.

Dứt lời, người phụ nữ vươn tay lấy từ trong túi của mình ra một tập giấy, để lên bàn, cô liếc mắt nhìn Tần Cảnh Hàm, bên môi treo nụ cười bình thản, như thể đã nắm chắc được mọi thứ trong tay.

Rút tờ giấy đầu tiên ra, Ái Tử Lạp bắt đầu lên tiếng:

- Tập đoàn PJH vốn dĩ thuộc quyền điều hành của nhà Âu Dương gia, nên việc thân chủ của tôi đến đó điều rất đổi bình thường. Cô ấy học ngành Kinh doanh, nên đương nhiên phải đi ra ngoài trải nghiệm, học hỏi về các phương thức kinh doanh rồi. Sở hữu một công ty riêng như vậy, cô ấy đến đó làm việc vẫn được mà, cần gì phải đi đâu xa đúng không?

- Nhưng vì mang họ Âu Dương nên thân chủ của tôi chắc chắn sẽ được đặc cách và sắp xếp công việc thật thuận lợi, vì không muốn như vậy, nên.... cô ấy mới phải lấy một cái tên giả, mục đích là để hòa nhập vào với công việc tương lai của mình một cách thực tế nhất.

Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, thật sự không dám tin những gì mà cô ấy đang nói.

Cô ấy... đang đảo lộn mọi việc, đang đổi trắng thay đen.... nhưng mà.... lại hợp lí còn hơn cả sự thật.

Ái Tử Lạp tiếp tục rút một tờ giấy ra, lần này, cô chuẩn bị giải thích tiếp thì đột nhiên một giọng nói liền vang lên:

- Đủ rồi!

Tần Cảnh Hàm gầm một tiếng đầy phẫn nộ, anh nhìn người phụ nữ trước mặt mình, môi bất giác run rẩy.

Ái Tử Lạp không sợ hãi khi đối diện với cơn tức giận của người đàn ông, cô nhướn mày, hỏi:

- Đội trưởng Tần, là anh yêu cầu có chứng cứ.... tôi sắp nói đến nói rồi mà.

Hít vào một hơi thật sâu, Tần Cảnh Hàm vươn tay ra giật lấy tập giấy của Ái Tử Lạp, anh cắn răng, giọng âm u đáp:

- Tôi sẽ tự xem. Cô không cần giải thích nữa.

Người phụ nữ nghe vậy liền gật đầu, cô hất tóc nhìn anh, nói:

- Ok, anh muốn thì cứ giữ đọc một mình đi, nghiên cứu thật kĩ vào. Tôi và thân chủ của tôi... sẽ đợi. Nhưng nhắc nhẹ anh nhớ, tôi đợi anh chỉ 4 tiếng nữa thôi nhé, vì sau khoảng thời gian đó, không có chứng cứ buộc tội thân chủ tôi rõ ràng, thì tôi có thể bảo lãnh cô ấy.... rời khỏi sở cảnh sát!

- Anh biết rõ năng lực của tôi mà. Với người bình thường thì có thể giam giữ 48 tiếng, nhưng với năng lực của tôi, 24 tiếng là quá nhân nhượng với anh rồi. Không tiễn nhé, đội trưởng Tần.

Nói rồi, Ái Tử Lạp ngả lưng ra sau ghế, ánh mắt nhìn người đàn ông không chút sợ hãi. Tần Cảnh Hàm chậm rãi đứng lên, mang theo tập giấy của người phụ nữ đi ra ngoài, không nói một tiếng nào.

Cánh cửa đóng lại, Ái Tử Lạp chớp ánh mắt lạnh lẽo, cô vươn tay sang bên cạnh nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên.

Lúc này, đồng hồ chợt sáng lên, hiện ra một dòng chữ: "Tôi là người Kỳ Ân phái tới, yên tâm, cô sẽ đường đường chính chính đi ra ngoài mà không mất một sợi tóc nào".

Âu Dương Thiên Thiên đọc xong, cô mím môi, không lên tiếng,

Chậm rãi ngước đầu, Âu Dương Thiên Thiên một lần nữa nhìn thẳng vào tấm kính màu đen, lần này, cô nở một nụ cười nhẹ bên khóe miệng.

*Cầu phiếu nè, ahihi*