Âu Dương Vô Thần không cản cô, nhưng khi vừa mới đi tới cửa, đột nhiên Âu Dương Thiên Thiên lên tiếng hỏi:
- Chủ đề này là do nhân viên công ty nghĩ ra sao? Người đó có phải là đồng giới không?
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, anh chớp mắt, đáp:
- Không phải, đây là nguyện vọng của một vị khán giả đã thắng chương trình gửi đến cho công ty. Điều trùng hợp là, vị khán giả đó là một nhà thiết kế đồng tính.... bị bệnh nan y. Anh ta muốn trước khi chết, được công khai giới tính của mình với thế giới. Đồng thời, tiếp sức đưa cộng đồng người đồng giới ra toàn quốc! Đây là chúng ta đồng ý làm, không thể rút lời nói!
Vài tháng trước, công ty từng cộng tác với 1 chương trình trên sóng truyền hình, và có 1 phần thưởng giành cho người thắng cuộc, chính là làm một show diễn theo ý nguyện của người chiến thắng.
Thật không may, người chiến thắng chương trình sáng tạo đó lại là 1 người đồng giới mắc bệnh nan y, anh ta đã có người yêu và đó là đàn ông, người đó đã ở bên cạnh anh ta và sẽ ở mãi mãi đến giây phút lìa đời, thế nên, anh ta đã đưa ra điều kiện này với công ty, xem như 1 món quà cảm ơn đến người yêu của mình.
Anh ta che giấu giới tính thật với thế giới quá lâu rồi, và anh ta muốn bộc lộ nó thông qua show diễn cuối cùng này. Vậy nên, đây là điều không thể từ chối được.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô thở 1 hơi, không nói gì rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trở về phòng của mình, cô ngồi lên bàn, đặt tập tài liệu trước mặt, nhìn nó một lúc, cô bắt đầu lấy viết và giấy ra ghi thứ gì đó.
Nói thật, cô là một người kì thị giới tính thứ 3. Ngay cả khi cô làm MC, cô làm nhà báo, cô vẫn kì thị họ. Đó là suy nghĩ của mỗi người, không ai ép cô cái gì cả, vì vậy, cô vẫn giữ quan niệm đó tới bây giờ.