Âu Dương Thiên Thiên đọc xong bức thư, cô ngẫm nghĩ một lúc lâu mới gấp nó lại, bỏ vào trong bì.
Điều làm cô không ngờ nhất, chính là Ellie cũng từng làm bảo vệ bên cạnh Âu Dương Vô Thần, cô ấy cũng là người của thế giới ngầm.
Thảo nào lúc trước cô hay thắc mắc tại sao Âu Dương Vô Thần lại tự nguyện giúp đỡ Ellie tổ chức show diễn thời trang đó, nói một mình lí do là Kỳ Ân thì hơi vô lí, mà trông anh ta cũng đâu giống người sẽ làm việc vì người khác như vậy. Hóa ra là vì Ellie từng là người bảo vệ cũ.
Liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh Kỳ Ân, cô chớp mắt thở dài một hơi.
Âu Dương Vô Thần ơi là Âu Dương Vô Thần, anh rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện nữa? Tôi phải biết thêm gì mới là hiểu rõ về anh đây?
Quay đầu lại, Âu Dương Thiên Thiên đi đến gần một cây khóm đốt lửa cao, cô thả bức thư trên tay mình vào trong đó, từ từ nhìn nó cháy dần, đến khi hóa thành tro tàn....
========================
Ngày hôm sau, Âu Dương Vô Thần thức dậy, anh ta theo thói quen đi qua phòng bên cạnh, mở cửa nhìn xem Âu Dương Thiên Thiên ngủ bên trong.
Dạo gần đây vì muốn cho cô ấy thời gian bình tâm lại mọi chuyện, mà anh không dám làm mấy trò lưu manh như lúc trước nữa. Đôi khi chỉ xem cô ấy ngủ một chút rồi lại đi ra ngoài, sợ Âu Dương Thiên Thiên đột ngột thức giấc, sẽ làm lơ không ngó ngàng tới anh.
Âu Dương Vô Thần không sợ bị đánh, anh chỉ sợ Âu Dương Thiên Thiên lạnh nhạt với mình mà thôi.
Hôm nay, như thường lệ vốn muốn mở cửa nhìn Âu Dương Thiên Thiên ngủ như thế nào, thế nhưng khi mở cửa lại phát hiện cô không có trong phòng.
Chạy nhanh xuống dưới lầu, anh chợt thấy cô ấy đã ngồi trước bàn ăn, tay cầm điện thoại lướt nhìn màn hình, tĩnh lặng và bình thường.
"...."
Âu Dương Vô Thần có chút ngỡ ngàng, cô ấy chịu xuống đây ăn sáng rồi sao? Những ngày trước đều là dặn người mang đồ ăn lên phòng mà?
Sao hôm nay đột nhiên kỳ lạ vậy?
Âu Dương Vô Thần đứng đơ người nhìn cô, lúc này, vô tình ngước mắt lên, thấy anh, Âu Dương Thiên Thiên há miệng nói:
- Dậy rồi sao, xuống ăn sáng chung luôn đi.
"...."
Âu Dương Vô Thần đơ thêm một giây nữa. Trong đầu anh đang hiện lên hàng trăm câu hỏi.
Âu Dương Thiên Thiên đang nói chuyện với mình sao? Có phải mình đang nằm mơ chưa tình ngủ không? Hay là gặp ảo giác?
Âu Dương Thiên Thiên thấy người đàn ông đứng im như tượng, cô bỏ điện thoại xuống bàn, nghiêng đầu nhìn anh, lên tiếng:
- Anh lại phát bệnh à?
Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, theo bản năng đáp:
- Tại sao còn đứng đó? Không thấy tôi đang chờ anh ăn sáng chung sao? Mau lại đây đi.
"...."
Trong lòng người đàn ông hoang mang cực độ, nhưng anh vẫn nghe theo lời của Âu Dương Thiên Thiên, tiến về phía bàn ăn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
Nhìn khuôn mặt lãnh đạm không chút cảm xúc, Âu Dương Vô Thần mím môi, nuốt một ngụm nước bọt.