Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 668: Quỳ gối van xin



Âu Dương Chấn Đông không xuống tay với Bạc Tuyết Cơ, ông ta chỉ dùng dằng muốn đẩy ra, thế nhưng bà ta nhất quyết không chịu buông.

Âu Dương Hạ Mạt ở đằng sau thấy vậy, tựa như thấy mình sẽ không bị sao nữa, không sợ chết lên tiếng:

- Ba, ông vì một người phụ nữ mà bao che bí mật động trời cho Âu Dương Thiên Thiên bao năm nay, nếu ngày hôm đó tôi không nghe được cuộc cãi vã giữa ông và mẹ ở bệnh viện, thì ông định giấu đến bao giờ?

Bạc Tuyết Cơ nghe đến đây, bà ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Âu Dương Hạ Mạt lại biết bí mật của hai người, và dám nói ra câu đó rồi. Thế nhưng bà ta không hề thấy vui, ngược lại còn cảm thấy kinh hãi tột độ, ngay lập tức quay đầu lại, hét:

- Hạ Mạt, con đừng nói nữa.

Âu Dương Hạ Mạt nhếch môi, ánh mắt chợt trở nên điên cuồng, lắc đầu đáp:

- Không, hôm nay con phải nói ra hết. Con phải nói để Âu Dương Thiên Thiên biết, cô ta vốn dĩ không có chút quyền lực nào trong ngôi nhà này cả. Âu Dương gia là của mẹ, là của con, phải là của chúng ta mới đúng.

Âu Dương Thiên Thiên và Sherry nghe thấy, cả hai mở to mắt nhìn đám người, vẻ mặt rất ngạc nhiên, nhưng trước những lời mơ hồ của họ, hai người không thể hiểu được điều gì cả.

Âu Dương Hạ Mạt nói như vậy là có ý gì? Tại sao Âu Dương Thiên Thiên lại không có quyền lực trong Âu Dương gia? Tại sao cô ta và mẹ mình mới là kẻ xứng đáng chứ?

Âu Dương Chấn Đông biết bí mật đã bị bại lộ, mắt ông trừng lớn, nổi lên những mạch máu màu đỏ tươi. Ông ta dùng lực mạnh vùng tay của người phụ nữ ra, rồi tiến đến chỗ của Âu Dương Hạ Mạt, vừa đi vừa gào thét:

- Câm miệng, mày không được nói ra, mày không được nói.

Âu Dương Hạ Mạt sợ hãi, cô ta lùi người lại theo bản năng. Đúng lúc đó, một bàn tay vươn ra ôm lấy chân Âu Dương Chấn Đông. Bạc Tuyết Cơ một khuôn mặt nước mắt đầm đìa, khóc lóc lên tiếng:

- Đừng, Hạ Mạt sẽ không nói đâu, tôi xin đảm bảo như vậy. Ông đừng đánh nó, Chấn Đông.

Người đàn ông đã không kiềm chế được cơn tức giận của mình nữa, ông ta hất chân, đá văng Bạc Tuyết Cơ qua một bên, nói:

- Cút ra!

- Chấn Đông! - "Chát" - Tiếng gọi thất thanh ngay sau đó cùng tiếng đánh vang lên cùng một lúc, Âu Dương Hạ Mạt bị tát rất mạnh, đến mức khiến cô ta ngã sóng soài xuống đất, miệng phun ra máu.

Bạc Tuyết Cơ khóc thét chạy tới, bà ta quỳ gối ôm chầm lấy Âu Dương Chấn Đông, không ngừng van xin:

- Đừng mà, đừng đánh nữa. Tôi van xin ông Chấn Đông, tôi van xin ông.

Nói rồi, bà ta nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, đột nhiên bò nhanh qua, vươn tay nắm lấy chân cô, vừa khóc vừa lên tiếng:

- Thiên Thiên, ta cầu xin con, hãy tha thứ cho Hạ Mạt, nó thật sự vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhất thời không kiểm soát được lời nói của mình mà thôi.

Âu Dương Thiên Thiên cau chặt mày, nhìn người phụ nữ đáp:

- Bạc Tuyết Cơ, bà đang làm cái gì vậy? Người đánh cô ta đâu phải tôi, bà muốn cầu xin thì hãy cầu xin ba tôi, đừng làm như thế này. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng tôi ức hiếp bà đấy.

Bạc Tuyết Cơ lắc đầu lia lịa, nắm càng chặt chân của Âu Dương Thiên Thiên, trả lời:

- Không, lời ta nói Chấn Đông sẽ không để vào tai đâu, nhưng lời con nói thì khác. Chỉ cần con mở miệng cầu xin cho Hạ Mạt thôi, Thiên Thiên, ta cầu xin con, ta cầu xin con.

Nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của Bạc Tuyết Cơ, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, ngước mắt đến hướng của Âu Dương Chấn Đông, tự động nuốt một ngụm nước bọt.

Rốt cuộc chuyện đó là gì mà tất cả những người này lại có thái độ đáng sợ như vậy? Một người như ba cô, tức giận đến mức đánh cả vợ lẻ và con gái ruột của mình, còn một người như Bạc Tuyết Cơ, lại chấp nhận quỳ dưới chân cô, dập đầu van xin như thế?