Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 755: Anh yêu em! (h +)



Âu Dương Thiên Thiên chưa kịp định hình điều gì thì đã bị người đàn ông hôn tới tấp, anh ngậm lấy môi cô, mút và dây dưa vô cùng mạnh mẽ, khiến cô không kịp trở tay.

Đưa tay lên theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng Âu Dương Thiên Thiên không thể làm được, dù cho cô đã dùng sức, cũng không xoay chuyển được thân thể của người đàn ông.

Âu Dương Vô Thần cuồng dã dây dưa với môi Âu Dương Thiên Thiên, anh cạy miệng cô, đưa lưỡi mình vào bên trong, sống chết quấn lấy.

Âu Dương Thiên Thiên bị hôn đến không thể phản kháng, đã vậy còn không thở nổi, sau khi Âu Dương Vô Thần rời môi, cô liền mất sức mà nằm lại xuống giường.

Người đàn ông tiếp tục hôn đến cổ cô, mạnh mẽ để lại trên đó những dấu hôn nồng nhiệt.

Âu Dương Thiên Thiên thở từng hơi thật mạnh, cô đưa tay lên chạm vào vai anh, hơi thở đứt quãng hỏi:

- Âu Dương.... Vô Thần, anh.... làm sao vậy? Tại sao đột nhiên....

- Lần trước ở Ý là em truyền máu cho anh? - Chưa kịp nói xong thì một câu hỏi đã vang lên, người đàn ông cắt ngang lời cô.

Âu Dương Thiên Thiên vừa bất ngờ, vừa dồn dập đáp:

- Phải.... nhưng như thế thì... sao?

Âu Dương Vô Thần cắn một miếng ngụm lên xương quai xanh của Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô kêu lên, bàn tay ở phía dưới bắt đầu không an phận, lần mò vào trong áo cô, xoa bóp nơi bầu bĩnh.

- Tại sao không nói cho anh biết?

Nghe câu hỏi này, Âu Dương Thiên Thiên cau mày lại, thở mạnh trả lời:

- Nói làm gì? Chỉ là... một chuyện nhỏ thôi mà.... không cần phải.... ưm....

Tiếp tục không nói hết câu, người đàn ông đã nhào đến hôn cô, bất chấp dây dưa với môi lưỡi. Toàn bộ tiếng nói một lần nữa bị nuốt vào bên trong.

Sau khi nhả ra, Âu Dương Thiên Thiên thở lấy thở để, cả người vô lực không còn sức phản kháng nữa.

Ngực cô phập phồng lên xuống, đôi má ửng màu đỏ hồng ngọt ngào, ánh mắt mê mang đầy quyến rũ, cả một thân toát ra sự mê hoặc ma mị. Âu Dương Vô Thần đường nhiên không chống cự lại được, anh cúi đầu xuống, tiếp tục hôn lên phần ngực mềm mại.

Âu Dương Thiên Thiên giật mình, thân thể hơi run lên, cô thở từng hơi nặng nề, tâm trí đang bị chi phối từng chút một, theo bản năng lên tiếng gọi:

- Âu Dương Vô Thần.....

Người đàn ông nhiệt tình ngậm rồi nhả, nhả rồi ngậm hai nơi mềm mại đầy đặn của Âu Dương Thiên Thiên. Bàn tay anh nâng lên, sờ vào khuôn mặt cô.

Hơi nhướn người, anh đối diện với khuôn mặt mê hoặc đến từng tấc thịt của Âu Dương Thiên Thiên, giọng khàn đặc nói:

- Anh yêu em, Thiên Thiên,

Sau câu nói đó, điều mà cô gái cảm nhận tiếp tục là một đợt dây dưa khác nữa, nhưng lần này, Âu Dương Vô Thần đã luồn tay xuống dưới hông cô, tháo ra phần váy suông dài phía dưới. Tiếp sau đó, chính là thứ đồ mỏng manh bên trong.

- Anh yêu em...

- Anh yêu em...

- Anh yêu em...

Trong tâm trí hỗn loạn dụ hoặc lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên không nhớ mình đã nghe câu nói ấy phát ra từ miệng của người đàn ông bao nhiêu lần. Cô chỉ biết, anh đã mang đến cho cô từng đợt cảm xúc dâng trào, lần nào cũng rất mãnh liệt.

Trong vòng tay của Âu Dương Vô Thần, cơn đau của lần đầu tiên... được trấn áp nhẹ tênh bởi sự dịu dàng và chân thành của anh.