Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 770: Kí ức ngày càng rõ



Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên tỉnh dậy khá sớm, nhìn sang bên cạnh lại không thấy Âu Dương Vô Thần đâu, cô mím môi, thầm nghĩ

"Rốt cuộc gần đây đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy lại bận như vậy? Về trễ dậy sớm, lại còn tỏ vẻ bí mật với mình, không nói gì cả."

Vốn là Âu Dương Thiên Thiên không muốn tò mò về chuyện của chuyện của Âu Dương Vô Thần, nhưng mà... cô vẫn không kiềm được lòng mà lo lắng, Cô chỉ sợ... có chuyện gì đó không hay với anh ấy mà thôi.....

Âu Dương Thiên Thiên nghĩ bậy bạ vài giây thì không nghĩ nữa, cô lắc đầu, xua đi những ý tưởng tiêu cực trong đầu mình, sau đó quay người bước xuống giường,

Vệ sinh cá nhân xong, Âu Dương Thiên Thiên thay bộ váy ngủ của mình, mặc vào một trang phục thoải mái khác, rồi đi ra khỏi phòng.

Thế nhưng, khi cô mới vừa mở cửa thì đột nhiên có một bóng đen vụt nhanh qua trước mặt với tốc độ kinh người, làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình.

Theo bản năng lùi về sau, cô ngạc nhiên nhìn những bóng đen đi qua đi lại trước cửa, sững sờ một lúc lâu. Đợi đến khi đại não hoạt động trở lại, Âu Dương Thiên Thiên nheo mắt nhìn kĩ, mới nhận ra những bóng đen kia chính là người.

Đáng nói... đó lại chính là người hầu. Những người đàn ông lướt qua nhanh như cơn gió, trên tay đều cầm vật dụng và giấy đỏ, không ngừng làm việc tay chân.

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, cô bước ra khỏi phòng, nhìn đám người vội vã làm việc, kinh ngạc đều hiện rõ trên mặt. Chợt một bóng người đi qua, Âu Dương Thiên Thiên giơ tay ra nắm người đó lại, vô tình trúng phải Sherry.

Cô ấy nhìn cô, lên tiếng:

- Nhị tiểu thư, cô dậy sớm vậy? Có phải chúng tôi làm cô thức giấc rồi không?

Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, nhìn những đám người đi nhanh nhưng không phát ra tiếng động, cô suýt tưởng là ma chứ, nói gì mà thức giấc vì bọn họ.

- Không có, là tôi tự tỉnh thôi. Mọi người đang làm gì vậy? - Âu Dương Thiên Thiên hỏi với giọng thắc mắc.

Sherry nghe thấy, ngay lập tức đáp:

- À, thì gần đến Tết rồi, nên cậu chủ nhắc chúng tôi dọn dẹp nhà cửa một chút.

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, nhớ đến việc hôm nay đã là ngày 29 cô há miệng nói:

- A, đúng rồi, chỉ còn hôm nay và ngày mai thôi là đến năm mới rồi, đương nhiên phải dọn dẹp, để tôi phụ cô.

Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa đưa tay ra, muốn cầm lấy thứ trong tay của Sherry. Thế nhưng Sherry ngay lập tức giật lại, lắc đầu lên tiếng:

- Không Nhị tiểu thư, những chuyện này cứ để cho chúng tôi làm, đây là việc của người hầu mà. Hơn nữa, cậu chủ ra lệnh như vậy cũng là vì không muốn cô dọn dẹp cực khổ. Nếu tôi để cô làm thì chẳng khác nào đi ngược lại với lệnh của cậu chủ?

- Nhị tiểu thư, cô cứ yên tâm giao những việc này cho tôi đi, tôi làm được mà. À phải, để tôi xuống nhà bếp, sai người chuẩn bị bữa sáng cho cô, đợi một chút nhé, Nhị tiểu thư.

Dứt lời, Sherry nhanh chóng rời đi.

Âu Dương Thiên Thiên chỉ biết bặm môi nhìn theo, không thể ngăn cản lại. Cô lắc đầu, lách qua đám người đi đến phía cửa sổ, muốn hít thở một chút không khí trong lành.

Lúc này, đột nhiên tầm mắt lọt vào một đám người ở dưới hoa viên, đang cầm một bình nước to đổ vào trong đám hoa hồng trắng.

Âu Dương Thiên Thiên trợn mắt, hét lên:

- Này, dừng lại.

Nói rồi, cô quay người chạy nhanh xuống tầng, ra đến ngoài vườn, liền lớn tiếng nói:

- Dừng lại, chỗ hoa này tôi vừa tưới hôm qua, bây giờ các người tưới thêm nước, lại tưới nhiều như vậy sẽ chết chúng....

Lời đang nói tự dưng ngắt quãng, Âu Dương Thiên Thiên khựng chân dừng lại, đột nhiên từ đầu cô truyền đến một loạt kí ức.

"Cái thai này là của Alex đúng không? Đường Nhược Vũ, cô nói đi"

"Không phải, con bé là của tôi và Âu Dương Chấn Đông, không phải của Alex."

"Gia chủ gia tộc..... con bé là thế hệ thứ hai... Đứa bé này là của anh ta..."

"Cô giấu không được đâu, bọn chúng có huyết thống"

....

*Một lần nữa bão trễ, xin lỗi các độc giả rất nhiều. Gần Tết rồi nên Tiêu bận tối mắt tối mũi, thật sự không có thời gian viết truyện để đăng. Vậy nên nếu rãnh thì Tiêu sẽ đăng chương mới nhé, và tạm thời sẽ không có thông báo gì hết. *