Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 774: Gọi điện cho mã nhược anh



Âu Dương Thiên Thiên đi vào phòng mình, cô đóng cửa lại, đứng đó một cách bất động. Sau vài giây, cô đột nhiên di chuyển, nhưng cử chỉ lại rất lạ lùng, bước tiến bước lùi, tâm trạng dường như có chút hoang mang,

Hai tay đang vòng lại trước ngực cũng vô thức cử động lên xuống, đôi khi còn gõ ngón tay rất nhanh, không theo nhịp.

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt nhìn một lượt, trong đầu hiện tại đều chỉ có một suy nghĩ.

Kí ức ngày hôm nay là như thế nào? Tại sao lại có đến hai người phụ nữ trong hai hoàn cảnh khác nhau? Hơn nữa, mặc dù cô có thể nhìn thấy mặt mẹ mình, nhưng tại sao khuôn mặt của những người kia cô lại không nhìn thấy được?

Cứ mờ mờ ảo ảo, không thể đoán ra được là ai cả.

Âu Dương Thiên Thiên vò tóc, cô tiến đến ngồi xuống giường, bất giác đưa tay lên cắn móng tay của mình.

Hai ngày nay liên tục có những kí ức vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc xuất hiện trong đầu cô, toàn bộ đều liên quan đến Đường Nhược Vũ và hình xăm "lông vũ tuyệt sắc".

Rốt cuộc hai chuyện này là sao? Tại sao nó lại liên quan đến cô? Kí ức đó là thật hay giả? Và vì sao lại xuất hiện trong đầu cô? Cô từng chứng kiến những việc đó ư? Lúc nào chứ? Và nếu có, thì tại sao cô không có ấn tượng gì?

Không lẽ, kí ức được tiếp thụ từ Âu Dương Thiên Thiên thật vẫn còn thiếu? Nên cô mới không nhớ rõ?

....

Không thể nào, nếu là tiếp thụ kí ức thiếu thì cô đáng lẽ ra không thể nhớ, chứ không phải có chuyện xuất hiện mờ ảo như thế này được.

....

Rốt cuộc là gì đây....

Âu Dương Thiên Thiên đấu tranh tâm lý một lúc lâu vẫn không tìm ra được câu trả lời, cô liếc mắt nhìn đến chiếc điện thoại trên bàn, sau vài giây suy nghĩ thì liền vươn tới, cầm lấy nó.

Chuyện này, tạm thời không nên cho Âu Dương Vô Thần biết, đặc biệt là chuyện liên quan đến hình xăm mà cô không thể nhớ gì này. Cô có cảm giác.... nó chứa bí mật rất to lớn về Đường Nhược Vũ, và rất có thể... liên quan đến ba ruột của cô.

Người đàn ông tên Alex... cái tên duy nhất xuất hiện trong kí ức...

Nhưng mà.... cô cũng không thể giấu Âu Dương Vô Thần quá lâu được, trước lúc anh ấy biết chuyện này, cô phải tìm ra nguyên nhân những kí ức đó xuất hiện là gì.

Những cơn đau mà gần đây cô thường xuyên bị, chỉ có một người mới biết lí do thôi...

Mím môi, Âu Dương Thiên Thiên bấm một dãy số, ngay lập tức gọi đi.

"Tít.....tít......tít" - Sau một loạt những tiếng chuông vang, cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nhấc máy.

Âu Dương Thiên Thiên thấy có dấu hiện kết nối, liền vội vã lên tiếng trước:

- Chị Nhược Anh!

- "Rè....rè".... Thiên Thiên, có chuyện gì vậy? - Lẫn trong những tiếng rè khó hiểu là giọng nói quen thuộc của người phụ nữ.

Âu Dương Thiên Thiên không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, cô vào thẳng vấn đề:

- Gần đây em rất hay đau đầu, tần suất phát tác cũng rất nhiều, chị có biết lí do vì sao không?

Mã Nhược Anh nghe thấy, nhanh chóng trả lời:

- Em bị đau đầu sao? Có phải do thiếu ngủ không? Hay là... em đang áp lực chuyện gì đó?

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, đảo mắt đáp:

- Không phải như vậy, em ngủ rất đủ giấc, cũng không có chuyện gì lớn phải suy nghĩ nhiều cả, mọi thứ đối với em đều rất bình thường. Nhưng mà.... cơn đau đầu mà em cảm nhận... nó rất lạ... Mỗi khi cơn đau phát tác, em.... đều nhìn thấy những kí ức rất mơ hồ, về những con người... em không thể nhìn rõ họ là ai cả. Kí ức đó rất lạ, là lần đầu tiên em nhìn thấy... nhưng nó lại mang cho em cảm giác rất quen thuộc. Cứ như... em đã từng chứng kiến việc đó... ngay trước mắt vậy!