- Không có gì, tại em với Thời phu nhân nói chuyện hợp ý, nên nhất thời không quan tâm đến thời gian, về muộn một tí thôi, anh đừng giận.
Người đàn ông cau mày, hạ giọng nói:
- Anh không giận, nhưng anh lo lắng cho em.
Âu Dương Thiên Thiên cười càng tươi hơn, thế nhưng nụ cười của cô chỉ đạt nơi khóe môi, cầm lấy tay Âu Dương Vô Thần, cô trả lời:
- Được rồi, được rồi, không phải em đã an toàn về rồi đây sao, em không có gì cả mà.
Dừng một chút, cô hướng mắt về phía đám người Kỳ Ân, lên tiếng:
Lời nói của người đàn ông làm Âu Dương Thiên Thiên bật cười, cô nhếch môi trả lời:
- Anh tưởng em là con nít sao, dỗ đến dễ dàng như vậy. Yên tâm, chút thức đêm đó em vẫn làm được mà. Đảm bảo ngày mai sẽ đủ sức chơi với anh cả đêm giao thừa.
Dứt lời, cả hai cùng phá ra cười. Dẫu vậy, chút đùa vui đó cũng không làm bớt đi phiền muộn trong lòng của người con gái.
Âu Dương Thiên Thiên hít vào một hơi sâu, cô mím môi, tỏ vẻ vu vơ hỏi:
- Vô Thần, anh có gì muốn nói với em không?
"...."
Âu Dương Vô Thần kinh ngạc khi nghe câu hỏi của cô, nghĩ đến cuộc điện thoại lúc sáng, anh đảo mắt, không ngờ Âu Dương Thiên Thiên tinh ý như vậy, nhìn ra anh có chuyện muốn nói.
- Ừm, Thiên Thiên. Sau khi đón Tết xong, có thể anh sẽ phải sang Mỹ một chuyến, em muốn đi cùng anh không? - Âu Dương Vô Thần thận trọng lên tiếng.