Mã Nhược Anh nói xong, Tiêu Tử Du không đáp trả lại, cô di chuyển tầm mắt, một lần nữa đặt nó lên người Âu Dương Thiên Thiên, tựa như đang đợi câu trả lời từ cô.
Dứt lời, cũng không còn chuyện gì khác nữa, đám người xung quanh nhìn nhau nhún vai rồi quay lại với bữa ăn của mình. Andrew và Elena không lên tiếng, Stefan càng im lặng hơn, anh lặng lẽ ăn phần của mình, khuôn mặt không có biểu hiện gì trước sự việc vừa rồi. Không ngạc nhiên, không bất ngờ, dường như anh sớm đã đoán được rồi.
Stefan biết, Âu Dương Thiên Thiên có thiên phú về mảng này. Anh đã tiếp xúc rồi, không chỉ một mà rất nhiều lần, đặc biệt là lúc đó... khi ở hòn đảo hoang... khi anh và cô gái đó một mình trong hang động, dù là đã ngụy trang kĩ nhưng vẫn bị nhìn ra được, anh vì cái gì mới tiếp cận cô ta.
Âu Dương Thiên Thiên không làm trái ý anh, cô gật đầu, cầm muỗng lên từ tốn ăn phần của người đàn ông.
Âu Dương Vô Thần nhìn cô vài giây, trong đôi con ngươi có chút suy nghĩ. Khóe mắt bất giác liếc về phía Tiêu Tử Du đối diện, anh chợt thấy cô ấy cũng đang nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, trên miệng... nhếch một vòng đầy ẩn ý.
Mã Nhược Anh là bác sĩ, mặc dù không chuyên về tâm lý nhưng ít nhiều cũng có chút tinh mắt, nhìn ra phản xạ của cô là bình thường. Nhưng mà, cùng lắm thì chỉ thấy được một cái nhíu mày, không đến nỗi chi tiết như Âu Dương Thiên Thiên. Cách nhìn nhận và bản năng phát hiện của cô ta rất nhanh, hơn nữa còn rất nhạy bén, cách phân tích tỉ mỉ như vậy, không có mấy người làm được.