Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 817: Nếu được sinh ra trong một thân phận khác



Lời nói của Âu Dương Thiên Thiên đã khiến Mã Nhược Anh câm nín, hoàn toàn không thể đáp trả được gì. Đợi đến khi nhận ra bản thân đã bị lừa, thì mọi chuyện cũng bại lộ mất rồi.

Sherry nhìn Âu Dương Thiên Thiên với khuôn mặt vẫn chưa hiểu mô tê gì, vài giây trước còn thấy cô ấy quằn quại trong đau đớn, vài giây sau lại đột nhiên không có gì? Còn nói những điều rất phi lý nữa?

- Nhị tiểu thư, cô đang nói gì thế?- Lẩm bẩm một câu hỏi, Sherry vừa đảo mắt nhìn sang người đàn ông kia, chợt thấy anh ta thở dài một hơi, rồi chậm rãi đưa tay lên vùng da sát tai mình, sau đó.... lột ra một lớp mặt nạ cực kì nhẹ nhàng.

Sherry: "...."

Quách tờ phắc? Cái quái gì đang xảy ra đấy?

Không thể kiềm được cảm xúc, cô bất giác thốt lên:

- Phó... phó chủ!!!

Mã Nhược Anh tháo bỏ lớp mặt nạ, đồng thời cũng lấy bộ tóc giả trên đầu xuống. Vò vò mái tóc dài đen tuyền, cô lên tiếng:

- Từ khi nào em nhận ra chị vậy?

Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người, không trả lời Mã Nhược Anh mà hỏi ngược lại:

- Tại sao chị lại ở trong bộ dạng này?

Người phụ nữ rũ mắt, liếc nhìn sang hàng ghế dài cách đó không xa, chậm rãi đáp:

- Chúng ta qua đó ngồi chút đi.

Dứt lời, Mã Nhược Anh nhấc chân bước đi trước, Âu Dương Thiên Thiên thấy thế cũng liền đi theo sau. Sherry thì vẫn còn mơ hồ với loạt chuyện vừa xảy ra, cô nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, lo lắng gọi:

- Nhị tiểu thư, chuyện này...

- Không sao đâu, chị ấy sẽ không làm hại tôi. Cô đứng ở đây đi, tôi ở ngay trước mặt thôi. - Âu Dương Thiên Thiên vỗ vai Sherry rồi nhanh chóng di chuyển, cùng với Mã Nhược Anh đi về một phía.

Khi cả hai ngồi xuống ghế, Mã Nhược Anh lập tức cởi áo vest ra và đặt lên đùi của Âu Dương Thiên Thiên, tinh tế che đi những chỗ cần thiết. Hành động này của cô cũng khiến Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm với sự ngưỡng mộ.

Mã Nhược Anh xõa tóc che đi những "dấu vết" ở cần cổ, cô chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên, lúc này, cảm nhận được ánh nhìn của người bên cạnh, cô liền quay sang, hỏi:

- Tại sao lại nhìn chị như vậy?

Âu Dương Thiên Thiên cười mỉm, nhẹ nhàng đáp:

- Mặc dù không biết lí do của chị là gì, nhưng vẫn phải chấp nhận một sự thật rằng chị thật sự rất soái, đặc biệt là trong bộ dạng này.

Mã Nhược Anh nghe xong, nhếch môi lên tiếng:

- Đôi khi chị cũng nhận được những ý kiến như vậy từ người khác, họ hay nói rằng chị sẽ rất tuyệt nếu là một người con trai. Vậy nên rất nhiều lần chị tự hỏi, nếu được sinh ra trong hình hài một người đàn ông, thì có phải cuộc đời của chị sẽ khác không?

=====================================

"Ting" - Tiếng chuông thang máy vang lên, đồng thời cánh cửa cũng mở ra. Thân ảnh Âu Dương Vô Thần xuất hiện ngay trước mắt của Eira, khiến cô bối rối lên tiếng:

- Cậu... cậu chủ.

Âu Dương Vô Thần bỏ qua cô gái, anh bước nhanh về phía phòng của mình, nhưng vừa đi vào chưa đầy năm giây đã đi ra lại, nhìn Eira hỏi thẳng:

- Thiên Thiên đâu rồi?

Eira chớp chớp mắt, bình tĩnh trả lời:

- Nhị tiểu thư đã đi rồi ạ, nhưng cậu chủ không cần lo lắng, Sherry đang theo bên cạnh cô ấy.

Âu Dương Vô Thần nghe thấy, cau chặt mày nói:

- Đi rồi? Cô ấy đi đâu?

Eira cắn môi, có chút không thể đáp lại. Đúng lúc không biết phải trả lời thế nào thì một giọng nói chợt vang lên:

- Âu Dương Thiên Thiên không sao, cô ta có lẽ sẽ về đây ngay thôi, khi không tìm được Mã Nhược Anh.

Vì quá lo lắng cho người con gái của mình mà Âu Dương Vô Thần đã không để ý đến còn có một người khác ở đây, anh theo hướng phát ra âm thanh mà quay đầu nhìn về phía Stefan, nhăn mặt hỏi:

- Vậy cậu tìm ra Nhược Anh chưa?

Stefan chớp mắt bình tĩnh, đứng yên một chỗ trả lời:

- Tìm được rồi.

Nghe vậy, người đàn ông lại hỏi tiếp:

- Còn chiếc hộp đó? Cậu lấy lại được không?

Lần này, Stefan im lặng vài giây rồi mới đáp:

- Không lấy lại được.

- Tại sao? - Gần như là ngay lập tức, Âu Dương Vô Thần lên tiếng thắc mắc.

Stefan mím môi, anh liếc mắt nhìn sang Âu Dương Vô Thần, chậm rãi nói:

- Nếu cô ta lấy tính mạng ra để cược với thứ ấy, thì cậu sẽ làm như thế nào? Tôi không có lựa chọn cho lúc đó.

Nói rồi, người đàn ông xoay người, có ý như muốn rời đi. Nhìn theo bóng lưng anh, Âu Dương Vô Thần lên tiếng:

- Vậy cậu cứ để cô ấy mang theo chiếc hộp đó đi vào chỗ chết sao?

Stefan không dừng chân, chỉ lặng lẽ đáp lại:

- Sẽ không. Tôi không thể chống đối lại Mã Nhược Anh, thế thì chi bằng... trở thành đồng minh của cô ấy.

Lời của Stefan vừa dứt, Âu Dương Vô Thần không còn câu nào để nói thêm nữa. Anh chỉ đành đứng đó, nhìn mọi chuyện càng lúc càng trôi xa, vượt dần ra khỏi ranh giới... và mất kiểm soát...

......

Một giờ sau, Âu Dương Vô Thần không thể ngồi im đợi được nữa, anh dứt khoát đứng dậy, lên tiếng:

- Không phải cậu ta nói Thiên Thiên sẽ về ngay ư? Tại sao hơn một tiếng đồng hồ rồi cô ấy vẫn chưa quay lại? Không được, tôi phải đi tìm Thiên Thiên.

Vừa nói, Âu Dương Vô Thần vừa hướng người về phía cửa, Eira đứng trước lối ra vào, ngay lập tức chặn đường anh lại:

- Cậu chủ, ngài đừng vội vàng, bây giờ ngài không thể tùy tiện đi đâu một mình mà không có sự kiểm tra trước ở nơi đến.

Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau chặt, khó chịu đáp:

- Lúc này đó là điều quan trong à? Mau tránh ra.

Người đàn ông hung dữ là vậy nhưng Eira không những không sợ mà ngược lại còn vươn tay ra, gắt gao ngăn cản:

- Rất quan trọng, thưa cậu chủ. Bởi vì chúng ta đang ở trên đất Mỹ, đây không phải Trung Quốc. Ngài nên nhớ kĩ nơi này thuộc địa bàn của ai, nếu không cẩn thận chúng ta sẽ bị lộ ngay trước mũi giáo ở phía phu nhân Mary. Ngài đã rất bí mật di chuyển đến Mỹ mà, cũng rất cất công ẩn nấu ở nơi này, tại sao lại vì một phút nông nổi mà phá hỏng mọi thứ chứ? Chúng tôi thay phiên nhau canh gác ngày đêm không dám lơ là chính là hi vọng có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ngài và Nhị tiểu thư, cho đến khi người của chúng ta chính thức kiểm soát được tình hình, vậy nên xin ngài hãy kiềm chế bản thân, cậu chủ.

Âu Dương Vô Thần nghe những lời của Eira, sự bức bối trong lồng ngực ngày càng khó chịu hơn, anh gằn giọng hỏi:

- Vậy thì cô tìm cách đi, mau liên lạc với Anna định vị vị trí của Thiên Thiên ngay cho tôi.

Eira chớp mắt, bình tĩnh trả lời:

- Việc làm này là vô dụng, Nhị tiểu thư không mang theo điện thoại bên người, cậu chủ.

- Cái gì? Nếu vậy thì liên lạc trực tiếp với Sherry đi, tôi muốn biết tình hình của Thiên Thiên.

- Tôi cũng muốn biết lắm thưa cậu chủ, nhưng bộ đàm của Sherry đã tắt tín hiệu, chúng tôi không thể liên lạc với cô ấy.

....

- Cái này không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc cô có thể làm được chuyện gì hả? - Không kiềm chế được nữa, Âu Dương Vô Thần lớn tiếng quát.

Eira cắn môi chịu mắng, chỉ biết cố hết sức khuyên nhủ:

- Tôi xin lỗi thưa cậu chủ nhưng xin ngài hãy bình tĩnh. Bộ đàm của Sherry tuy tắt tín hiệu nhưng trạng thái báo động của cô ấy vẫn chưa được kích hoạt, điều này cho thấy hiện tại không có nguy hiểm đến với Sherry cũng như Nhị tiểu thư. Nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, cô ấy chỉ cần chưa đến 1 giây là có thể kích hoạt hệ thống báo động rồi, vậy nên xin ngài hãy tin tưởng Sherry, tiếp tục ở đây chờ đợi đi ạ.

- Cô... - Âu Dương Vô Thần không còn cách nào nói lại Eira nữa, anh liên tục cứng họng. Đúng lúc này, cánh cửa thang máy lại mở ra, bên trong đó, xuất hiện hai thân ảnh quen thuộc.

Âu Dương Vô Thần và Eira đang giằng co cũng bất giác nhìn sang, thấy Âu Dương Thiên Thiên và Sherry cùng trở về, Âu Dương Vô Thần liền gạt tay Eira sang một bên, rồi chạy về phía cô.

Âu Dương Thiên Thiên nhìn thấy anh, há miệng gọi:

- A Thần!

Âu Dương Vô Thần như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, anh đến trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, nhìn kĩ càng qua lại rồi hỏi:

- Em không sao chứ? Không phải anh bảo em ở yên trong phòng sao? Em chạy loạn đi đâu vậy?

Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng đáp:

- Em ở gần khách sạn thôi, không đi đâu xa cả, hơn nữa em có đưa Sherry đi cùng mà.

Cô cũng không phải ngu ngốc đến mức vì lo cho người khác mà bất chấp sự an toàn của mình, cô đã nói nơi muốn đến cho Sherry biết và cho cô ấy đi theo, thậm chí còn luôn ở trong tầm mắt cô ấy nữa.

Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên nói tiếp:

- À phải, em đã gặp chị Nhược Anh rồi, nhưng mà... xin lỗi anh...

Âu Dương Vô Thần nhíu mày nhìn cô, giọng cũng đã dịu đi mấy phần, lên tiếng:

- Vì cái gì?

- Vì em.... để cho chị ấy mang nó đi rồi... chiếc hộp. Dù em đã biết mọi chuyện, nhưng em lại không thể ngăn cản được.

*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*