- Tôi nghe nói... A Thần là học trò đầu tiên của Tiêu Tử Du, bọn họ đã gặp nhau như thế nào, cô có biết không?
Vivian nhướn mày, đáp với giọng lạnh nhạt:
- Về chuyện này, tôi đoán chắc Phelan vẫn chưa nói với em đúng chứ? Cậu ta không muốn cho em biết, vậy thì hẳn có lí do riêng, em không cần cố tìm hiểu sâu để làm gì.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, liền phản bác:
- Tôi không phải cố tình muốn tìm hiểu, tôi chỉ muốn biết thêm về mối quan hệ của anh ấy với lão đại mà thôi. Tôi luôn cảm thấy giữa họ, có mối liên hệ rất đặc biệt, là thứ mà giữa chúng tôi không có.
- Thiên Thiên, em rất thông minh, tôi nghĩ em đã phải nhận ra chứ? Rằng Phelan không muốn em bước vào thế giới của cậu ta, cũng không muốn em liên can gì đến lão đại của chúng tôi.
- A Thần luôn trốn tránh những vấn đề liên quan đến Tiêu Tử Du, chính là vì anh ấy không muốn tôi hiểu quá nhiều về cái thế giới mà anh ấy đang sống, không muốn tôi giống như anh ấy, trải qua khoảng thời gian khó khăn và nguy hiểm. Nhưng mà Vivian, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ là một trong số các cô, nhưng bây giờ tôi đang ở đây rồi, bên cạnh cô và bên cạnh Âu Dương Vô Thần, tôi không còn là Âu Dương Thiên Thiên với khoảng cách như lúc trước nữa. Nếu tôi đã ở đây rồi, thì tôi muốn biết mọi việc liên quan đến anh ấy, và nếu như có một phần nào đó quá khứ mà tôi không biết, thì tôi hi vọng cô có thể nói cho tôi, ít nhất điều đó khiến tôi hiểu rõ hơn về người đàn ông tôi yêu.
"..."
Vivian nghe xong, bất giác im lặng. Cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt do dự. Một lúc sau, buông ly nước trong tay ra, cô nhẹ nhàng nói:
- Nếu em đã muốn vậy thì... được rồi.
Dừng một chút, cô lên tiếng:
- Đây là chuyện không có bao nhiêu người biết cả, nhưng tôi lại rất may mắn khi là người trong số ít đó nghe được chuyện này từ chính miệng Phelan. Khoảng 10 năm trước, khi tôi trốn chạy khỏi nước Anh và lạc sang biên giới Mỹ, tôi đã tình cờ gặp cậu ta. Lúc đó, tôi bị thương rất nặng, tâm lý cũng không ổn định. Khoảng thời gian vài tuần sau khi tôi tỉnh dậy, tôi đã bị stress nghiêm trọng, đỉnh điểm là khiến bản thân rơi vào trầm cảm trong một thời gian dài. Phelan đã phải thuê bác sĩ tâm lý chữa trị cho tôi, và trong suốt khoảng thời gian đó, cậu ta là người duy nhất bên cạnh nói chuyện với tôi. Phelan nói với tôi rất nhiều thứ, tôi không nhớ hết tất cả, duy chỉ có câu chuyện về cậu ấy và lão đại là tôi nhớ rất rõ. Cậu ta kể, vào một đêm đông mười sáu năm trước....
....
Âu Dương Vô Thần lúc bấy giờ chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, đang đứng dưới trời tuyết và chịu đựng mức nhiệt độ cực thấp. Cái giá rét của mùa đông làm cậu bé như biến thành đá, thân hình cứng ngắc và sắc mặt thì tái xanh. Chưa hết, cậu bé đứng một mình trong khu rừng hoang vu và bao quanh bởi những tiếng động của thú hoang, thế nhưng Âu Dương Vô Thần lại không tỏ ra sợ hãi, ngược lại chỉ an tĩnh đứng một chỗ. Không biết vì cái lạnh đã làm cậu bé không nhúc nhích được, khuôn mặt không thể biến đổi cảm xúc, hay là do chính bản thân cậu ấy không hề sợ hãi những thứ xung quanh nữa.
Khi nghe câu nói của anh ta, người phía sau liền tiến lên một bước, trong bộ đồ được bao bọc bởi lông thú dày dặn, cô gái chớp mắt nhìn Âu Dương Vô Thần, sau vài giây thì chợt hỏi:
- Nó chết chưa vậy?
"..."
Người đàn ông nhíu mày, tỏ vẻ nghi hoặc. Anh ta bước về phía Âu Dương Vô Thần, dường như có ý muốn kiểm tra, thế nhưng chưa kịp làm gì thì cậu bé đó bỗng lên tiếng:
- Cút đi!
Giọng nói khàn đặc nhưng mang theo sự nguy hiểm không hề nhỏ, khiến người đàn ông bất giác đứng sựng, không nói nên lời.
À, vậy ra "cậu chủ " trong những lời đó là chỉ thằng nhóc này sao? Nó bỏ nhà đi? Chạy lên trốn nơi rừng rú? Tuổi trẻ bồng bột, chưa trải sự đời hả?
Với ý nghĩ đó, cô gái nhạt nhẽo thở hắt ra một hơi, rồi lên tiếng:
- Mặc kệ nó, tiếp tục đi.
Ngày hôm nay đủ phiền rồi, nhanh chóng đem số thuốc này lên cho tên biến thái kia rồi về ngủ thôi.
Dứt lời, cô nhấc chân tiến về phía trước, khoảnh khắc đi ngang qua người Âu Dương Vô Thần, hai luồng khí lạnh như chạm nhau, khoảng cách gần trong tích tắc. Vốn là không muốn để ý đến cậu bé đó, nhưng câu nói tiếp theo đã khiến bước chân cô ngừng lại:
- Như thế này... có phải đã trở nên mạnh mẽ hơn?
Âm thanh nhỏ gần như chỉ là lẩm bẩm nhưng trong đêm tối lại phát ra sự to lớn kinh hồn, dội thẳng vào tai hai con người đang đứng gần đó. Cô gái chớp mắt bình tĩnh, liếc một đường sắc bén nhìn sang cậu nhóc bên cạnh, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là:
"Gì đây? Lên rừng đứng để nói nhảm thế này à?”. Thế nhưng rồi ngay sau đó, một thắc mắc khác đã hiện ra.
Mà khoan đã, thằng nhóc này nói tiếng Hoa à? Nó là người Trung Quốc sao? Nhìn mặt cũng hơi lai đấy!
Âu Dương Vô Thần vẫn đứng im như tượng, khuôn mặt trắng bệch và lạnh tanh, miệng vẫn mấp máy:
- Không được... vẫn chưa đủ, tôi cần.... trở nên mạnh hơn nữa....
"..."
Khóe môi cô gái hơi giật giật, trong lòng thầm nghĩ đã gặp phải một đứa điên rồi, cô tặc lưỡi, thân thể di chuyển như muốn rời đi.
- Mạnh hơn... để giết chết tất cả.... - Ngay sau đó, một câu từ tiếp tục phát ra. Giây phút lời nói không ai có thể tưởng tượng này thoát khỏi miệng của Âu Dương Vô Thần, cô gái kia đã dừng chân thêm một lần nữa.
Dời tầm nhìn về lại chỗ cũ, cô nhìn thẳng đứa trẻ đứng bên cạnh. Ở một góc độ, ánh mắt cô bắt được những gì rõ ràng nhất từ cậu ta. Một đôi mắt to, bên trong ẩn chứa con ngươi đen như mực, khóe mắt lại dài, rất sắc. Đôi mắt này rất sắc bén, nó sắc đến mức trong bóng đêm cũng toát ra thứ ánh sáng không thể xem thường. Thế nhưng mà... thứ ánh sáng đó lại xuất phát từ.... sát ý?
- Ngươi phải loại bỏ tất cả những cảm xúc không quan trọng khác, thay vào đó, nâng cao ý chí của mình. Hãy sống bằng mắt, đừng sống bằng trái tim. Thấy thôi, đừng cảm nhận, bởi vì thấy thì sẽ không đau, còn cảm nhận.... sẽ lưu lại vết thương lòng không dứt. Chỉ có như vậy, ngươi mới trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể làm được điều ngươi muốn làm, có hiểu không?