Nghe vậy, biểu hiện trên mặt người đàn ông có chút thất vọng, rũ mắt đáp:
- Vậy... có duyên gặp lại.
Dứt lời, anh ta buồn bả xoay người, hướng tới phía cửa đi ra ngoài. Giây phút lướt ngang qua Vivian, cô liếc mắt nhìn người đàn ông, nhưng anh ta không nhìn cô, chỉ đi thẳng một mạch. Khoảnh khắc đó, trong đầu cô chợt có một suy nghĩ.
Ngũ quan người này... hình như hơi quen thuộc, giống một người mà cô từng gặp.
Thế nhưng chỉ lúc đó thôi, ý nghĩ kia liền bị Vivian bỏ qua, cô nhấc chân bước về phía Âu Dương Thiên Thiên, chủ động hỏi:
- Thiên Thiên, em với anh ta là quan hệ gì vậy?
Âu Dương Thiên Thiên nheo mắt, không hiểu đáp:
- Quan hệ gì là quan hệ gì? Lúc nãy tôi suýt bị ngã, may mắn được anh ta giúp đỡ thôi.
Vivian nghe thấy, nhướn mày lên cao, nói:
- Ồ... giúp đỡ cũng cần phải nắm tay sao?
Nhìn biểu cảm người phụ nữ nham hiểm, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức biết cô ta đang nghĩ cái gì, liền giải thích:
- Cô đừng có suy diễn lung tung, anh ta chỉ tình cờ giúp đỡ tôi thôi. Hơn nữa, là tôi suýt ngã, không đỡ lấy một bộ phận trên cơ thể tôi thì làm sao giúp được? Tôi cảm thấy cầm tay là còn may mắn lắm, còn chưa đến mức ôm là tốt rồi.
Vivian chề môi, giọng vẫn chế giếu:
- Ai mà biết được.
Xem ra không chỉ Âu Dương Vô Thần có số đào hoa, thu hút ong bướm mà cô gái này cũng giống hệt như vậy nữa. Chỉ một ánh mắt, một cái tình cờ thôi là chết con nhà người ta rồi, chàng trai kia xem ra... cũng bị dính thính Âu Dương Thiên Thiên từ cái nhìn đầu tiên. Sắc mặt biểu hiện rõ đến vậy mà!
Dừng một chút, Vivian chợt nhớ đến điều gì đó quan trọng hơn, vội lên tiếng:
- Khoan đã, em vừa nói suýt ngã? Có bị gì không? Không ảnh hưởng đến *nó chứ?
Âu Dương Thiên Thiên cùng đám người đã ở quán cafe rất lâu, đến gần tối mới trở về khách sạn. Ngày hôm sau, trong bữa ăn sáng, Vivian nói phải trở về Anh để giải quyết việc riêng, Âu Dương Thiên Thiên không ngăn cản, còn trấn an cô mình sẽ tự bảo vệ bản thân an toàn.
Trước khi lên máy bay, Vivian gặp riêng đám người Kỳ Ân, dặn dò mọi thứ rất kĩ lưỡng. Dù đã chu toàn tất cả mọi chuyện, nhưng giây phút rời khỏi đất Mỹ, trong tâm cô vẫn không thể yên lòng. Dự cảm không lành, vẫn nổi lên không nguôi.....
...
Ba ngày tiếp sau đó, Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục ở lại khách sạn, cô không ra ngoài, cũng không đến quán cafe hôm trước nữa. Sinh hoạt cứ đều đều như thường, ngày nào cũng giống ngày nào. Sáng thức dậy, rồi ăn, rồi ngồi, xem tivi, đọc tin tức, sau đó lại ăn, lại ngủ. Chưa bao giờ cô cảm thấy những ngày sống của bản thân lại nhàm chán và tẻ nhạt đến vậy. Tuy nhiên, thâm tâm Âu Dương Thiên Thiên vẫn biết rõ như thế là tốt cho hiện tại, vì vậy cũng không kêu ca gì.
Đám người Kỳ Ân vẫn thay phiên nhau trò chuyện với cô, nhưng dù thế nào cũng không dụ được Âu Dương Thiên Thiên nói quá 10 câu. Họ không biết cô đang nghĩ gì, cũng không hiểu cô đang có cảm giác thế nào, chỉ thấy mỗi ngày... cô ấy lại nói chuyện ít đi một chút, ăn ít đi một chút, buồn... cũng nhiều hơn một chút.