Âu Dương Thiên Thiên như hóa đá khi nhìn thấy dĩa thức ăn của mình, cô thậm chí có thể cảm nhận được lòng đỏ ở bên trong có thể chảy ra ngay khi dao của cô chạm vào nó. Chỉ nghĩ như vậy thôi... cô đã muốn nôn rồi.
Đám người Kỳ Ân vẫn chưa biết chuyện Âu Dương Thiên Thiên mang thai, không thể ăn được đồ sống hay ngửi mùi tanh hôi, nên làm như thế này cô không thể trách họ được. Nhưng mà... cô cũng không thể ăn nó một cách bình thường như trước, nếu không sẽ...
Eira cầm theo phần dĩa của mình đang đi về phía phòng bếp cũng bất ngờ dừng chân, cô nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động, sau đó biểu cảm trên mặt chợt thay đổi, mắt mở to như thể không tin được.
Chiếc dĩa trên tay cô bị thả lỏng, vô thức rơi xuống đất, tạo nên một âm thanh chói tai. Thế nhưng ánh mắt Eira lại cứng nhắc không chớp, miệng mấp máy gọi:
- Cậu... cậu chủ.
Kỳ Ân và Sherry phía sau dường như cũng bị dọa một trận, đứng đực ra hệt hai bức tượng, không chớp mắt nhìn người đàn ông đang đứng ngay trước cửa.
Ngay sau khi nghe tiếng đổ vỡ, Âu Dương Thiên Thiên cũng nhanh chóng xuất hiện, cô đi ra từ phòng của mình, thản nhiên hỏi:
- Có chuyện gì vậy, tôi nghe thấy...
- Thiên Thiên! - Lời đang nói bỗng bị một chất giọng trầm thấp cắt ngang, Âu Dương Thiên Thiên bất giác ngừng bước, nét mặt chợt thay đổi, thân thể cũng không tự chủ mà run lên.
Giọng nói này... giọng nói mà cô luôn nhớ ngày đêm, nhớ đến mức nằm mơ cũng nghe thấy, Nó.... bây giờ... đang vang lên, ngay nơi đây.
Âu Dương Thiên Thiên kiềm chế sự run rẩy của mình, cô ngập ngừng từng chút một quay đầu lại, đến khi ánh mắt chạm phải hình bóng quen thuộc của người đàn ông, một cảm xúc lập tức trào lên nơi lồng ngực đang đập thình thịch.
Đôi con ngươi trong suốt liền dâng lên màn nước mỏng, khuôn miệng hé mở gọi: