- Tôi không dám, gia chủ, nhưng mà... đây là truyền thống của gia tộc, ngài không thể hủy hoại nó được. Xin ngài hãy suy nghĩ lại, thưa gia chủ.
Cadira mím môi, ánh mắt như mang theo sát khí nồng đậm, nhìn đám người nói:
- Ta là hiện tại của Rostchild, vậy nên lời của ta cũng chính là mệnh lệnh, các ngươi không thể không nghe theo. Hôm nay, ta không nói ra điều này để hỏi ý kiến của các ngươi, ta thông báo và cũng là gửi lời cảnh cáo đến tất cả những người mang dòng họ của Rost, Âu Dương Thiên Thiên kể từ giờ khắc này, chính là con gái của ta, trưởng nữ của gia tộc Rostchild.
Dứt lời, ông nghiêng đầu nhìn về phía sau, lên tiếng:
Đám người dần dần ra về, ai nấy đều thể hiện nét mặt không mấy vui vẻ. Bấy giờ, bên trong căn phòng kia chỉ còn lại ba người, trong số đó có Cadira và một nam thanh niên ngồi trên chiếc ghế số sáu.
Anh ta là người duy nhất không nói gì trong buổi họp hôm nay, không ngạc nhiên cũng không lên tiếng ngăn cản, thậm chí không quỳ xuống khi chứng kiến cơn phẫn nộ của Cadira. Anh ta đơn giản chỉ đến tham dự, ngồi im một chỗ mà nhìn khung cảnh đó diễn ra ngay trước mắt.
Người đàn ông đó cúi đầu, ngay lập tức lùi người và nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng. Trong chốc lát, nơi ấy chỉ còn lại hai thân ảnh.
Lúc này, nam thanh niên ngồi ở chiếc ghế số sáu mới cử động một chút, anh ta rũ mắt nhìn tập giấy xét nghiệm trên bàn, chậm rãi nói:
- Là con gái ruột thật rồi.
Cadira nghe thấy nhưng không phản bác gì, sự thật đã ở ngay trước mắt rồi, muốn phủ nhận cũng không thể, ông ta chỉ im lặng nghe người đó nói tiếp:
- Không ngờ, ông có thể vì đứa con gái đó mà làm đến mức này. Cadira Roschild.... ông thật sự yêu người phụ nữ đó như thế ư?
Nam thanh niên quay mặt sang nhìn Cadira, ánh mắt như nảy lửa, anh đứng lên, rời khỏi chiếc ghế của mình và tiến gần đến vị trí của người đàn ông kia. Vừa đi, vừa lên tiếng:
- Đã ba mươi năm rồi, nhưng ông vẫn không thể quên được Đường Nhược Vũ, còn vì cô ta mà chống đối cả gia tộc của mình, bây giờ... lại muốn che chở cho con gái của hai người, phá bỏ luật lệ của Rost, ông quả nhiên dũng cảm, dũng cảm đến mức khiến người khác thấy căm ghét.
- Cadira Rostchild, tại sao ông không làm như vậy sớm hơn? Lúc trước, cũng đã từng có một người phụ nữ vì ông mà mất tất cả, nhưng tại sao.... ông lại không dùng quyền lực của mình để bảo vệ bà ấy, hả?
Nghiến răng gằn từng chữ một, nam thanh niên bước đến bên cạnh người đàn ông, rồi chậm rãi đi vòng ra sau lưng, âm giọng ngày càng âm trầm:
- Ông có biết, người phụ nữ vì ông mà mất tất cả là ai không? Bà ấy là con dâu được công nhận bởi Rost, là nữ phu nhân được cả gia tộc này dùng sính lễ rước về, là người vợ duy nhất của gia chủ được ghi tên vào gia phả, nhưng mà.... cuối cùng bà ấy lại nhân lấy cái chết, và cả gia tộc của bà ấy... cũng bị diệt vong. Cadira, ông nhớ được tên bà ấy không? Người đó chính là Aurora Banner - Mã Liên Hi!
Cadira vẫn ngồi im một chỗ không động đậy, ánh mắt ông hướng thẳng về phía trước, khuôn mặt lạnh như tiền. Nam thanh niên ngược lại rất kích động, không ngừng phát tác sự giận dữ qua lời nói:
Dứt lời, anh ta rút từ trong người ra một vật sắc nhọn, nhanh như cắt kề lên gáy của Cadira, nhưng không hiểu tại sao nam thanh niên đó không kết liễu ngay mạng sống của ông ta, mà chỉ giữ nguyên tư thế ấy.
- Không ngờ đến phải không? Có một ngày... tính mạng của ông lại nằm trong tay tôi!
Cadira chớp mắt, đứng trước ranh giới sinh tử ông vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh của mình, không hề kêu la hay cầu xin tha mạng. Sự im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng kết thúc, ông há miệng nói câu đầu tiền:
- Ta biết là con.... Grannie. Mà không, có vẻ như con không thích cái tên này... đúng chứ? Mã Nhược Anh?