Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 847: Tiến thoái lưỡng nan



Đôi mắt Mã Nhược Anh lấp lánh ánh nước, cô cắn môi, cố kiềm nén nỗi đau trong lòng, lên tiếng:

- Tại sao? Tại sao đến cuối cùng vẫn là cầu xin cho đứa con gái đó? Bọn họ đã làm được gì cho ông? Đường Nhược Vũ và Âu Dương Thiên Thiên rốt cuộc đã làm gì cho ông mà ông xem họ như báu vật, hết lần này đến lần khác bảo vệ họ? Ngay cả khi tính mạng của bản thân nằm trong tay tôi, ông cũng không màng cầu xin cho chính mình mà lại cầu xin tôi tha cho Âu Dương Thiên Thiên, rốt cuộc là tại sao?

- Trong mắt ông, tôi và mẹ của tôi là gì chứ? Tại sao ông có thể máu lạnh như vậy? Ông vì Âu Dương Thiên Thiên, sẵn sàng tìm đến căn nhà của Bush để nhận lại, còn vì bảo vệ cô ta mà về đây, trước mặt gia tộc tuyên bố thiết lập quan hệ, lập Kỷ Chiếu Tử, dùng cả bản thân ông để bảo vệ cô ta. Vậy tôi thì sao? Ông để tôi lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, không mẹ, không nhà, không người thân, bao che cho tôi một hai chuyện thì đã nói là đến giới hạn, cùng là con gái tại sao ông lại đối xử khác biệt như vậy? Chẳng lẽ tôi không phải con gái của ông sao?

Cadira rũ mắt, chậm rãi nói:

- Grannie, chuyện này... suy cho cùng chỉ là chuyện giữa ba người chúng ta (bao gồm cả mẹ của MNA), không liên quan đến người vô tội. Là ta năm đó không thể làm tròn trách nhiệm một người chồng  một người cha, là ta không thể bảo vệ tốt cho hai mẹ con, tất cả mọi tội lỗi... đều là ta đáng nhận. Con muốn đổ lỗi, cứ đổ hết lên đầu ta, chỉ xin con tha cho Âu Dương Thiên Thiên và gia tộc này một con đường sống.

Cadira thân là gia chủ của Rost, ông có trách nhiệm giữ gìn và bảo toàn nó cho đến khi không còn đủ sức lực mới thôi. Nó là nghĩa vụ, và cũng là thứ ông không bao giờ được phép từ bỏ. Còn Âu Dương Thiên Thiên, con bé là kết tinh tình yêu của ông và Đường Nhược Vũ, là món quà duy nhất cô ấy để lại trên cõi đời này, bảo vệ nó là điều ông nên làm trên tư cách một người cha. Đứng ở lập trường tình cảm hay lí trí, hai điều này ông nhất định phải giữ lại. Ông có thể chết, tự nguyện chết dưới tay của Mã Nhược Anh, nhưng gia tộc và Âu Dương Thiên Thiên thì không thể.

Mã Nhược Anh cuối cùng cũng không kiềm được chính mình nữa, nước mắt cứ thế chảy dài xuống má, tay đang cầm dao của cô không ngừng run rẩy, nhưng cô không thể thu nó lại, đối mặt với người đàn ông kia, trong thâm tâm cô tràn đầy đau đớn:

- Ai là người vô tội chứ? Bắt đầu từ lúc ngọn lửa của Rostchild thiêu rụi Mã gia thì không có ai là vô tội cả. Những người ra lệnh, những kẻ đứng nhìn, những tên khốn ra tay giết người, và cả những đứa con sinh ra từ dòng máu dơ bẩn này đều không ai là vô tội hết.

- Tại sao ông lại là bố của tôi được chứ? Tại sao tôi lại là con của ông? Tôi không cần... tôi thà chấp nhận không được sinh ra trên cõi đời này, cũng không muốn làm con gái của ông, Cadira, ông quá tàn nhẫn, quá vô tình!!

Những lời oán hận phát ra từ Mã Nhược Anh như những con dao hai lưỡi, vừa làm tổn thương người trước mặt cô, vừa làm bị thương chính mình. Dù thật sự cô đã sống mười mấy năm trong thù hận, nhưng cô vẫn nghĩ đến Cadira như nghĩ về một người bố đã từng rất tuyệt vời, những khoảnh khắc ông cùng cô vui đùa thuở nhỏ, cùng cô ngồi bàn luận về những chuyện xảy ra trên đời, đó đều là hồi ức rất đẹp, nhưng cũng rất đáng hận. Bây giờ thì sao? Người đàn ông trên danh nghĩa bố của cô, bây giờ chỉ lo lắng cho một người duy nhất mà thôi, mà người đó...

Cadira nhắm mắt, dường như có chút xúc động, nhưng ông vẫn kiềm nén được bản thân, bình tĩnh nói tiếp:

- Grannie, ta biết ta không phải một người cha tốt, vậy nên cả con và Âu Dương Thiên Thiên đều không muốn nhận lại ta, nhưng mà... đối diện với sự việc năm đó, ta thật sự chỉ có áy náy và hối tiếc. Nếu như cái chết có thể làm con cảm thấy thoải mái hơn, và hận thù biến mất, thì ta... cam tâm tình nguyện chịu trừng phạt, nhất định không phản kháng.

Mã Nhược Anh cắn môi, tự ngăn những tiếng khóc yếu đuối, trong lòng cô sớm đã chất chứa hàng tấn vết thương, đau phế tâm can. Đôi mắt bởi vì tức giận mà đỏ ngầu nhưng lại lấp đầy bởi những giọt lệ mặn chát, cay đắng đến tận cùng.

Mã Nhược Anh bây giờ rất muốn thẳng tay đâm chết Cadira, nhưng mà... bên cạnh lời cầu xin của ông ta, hình ảnh Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên lại hiện lên trong đầu cô, hai con người ấy.. khiến cô không cách nào xuống tay được...

- Cadira, ông có biết... khi mẹ tôi chết, tôi đã đứng trước phần mộ của bà và nói cái gì hay không? Tôi đã thề, nhất định sẽ giết chết tất cả những người mang dòng máu Rostchild, chắc chắn không tha cho một ai. Tôi sẽ giết hết đến mức gia tộc này tuyệt tử tuyệt tôn rồi mang xác của các người đến gặp mẹ tôi. Tôi phải làm điều đó thì mới có tư cách gặp lại mẹ, nhưng mà... bây giờ nếu tôi làm như thế, nếu tôi giết ông... thì đồng nghĩa với việc tôi cũng sẽ phải giết Âu Dương Thiên Thiên. Tôi có thể bỏ mặc lời cầu xin của ông, giết ông và cả gia tộc này dù hôm nay có phải liều cả cái mạng của tôi, nhưng.... nếu tôi xuống tay với một người thôi, thì tôi bắt buộc phải thực hiện lời thề đó, và Âu Dương Thiên Thiên nhất định phải chết.

- Ông có nhớ người bạn duy nhất của tôi, đứa trẻ mà bạn của ông - Alex Bush hay dẫn qua nhà chúng ta lúc còn nhỏ - Elias Bush không? Cậu ấy... là người duy nhất chơi với tôi, không phân biệt tôi là nam hay nữ, không kì thị tôi như Rostchild. Chúng tôi đã bên cạnh nhau từ khi năm tuổi đến tận bây giờ, cậu ấy luôn ủng hộ việc tôi làm, luôn là hậu phương phía sau giúp đỡ tôi, nhưng chỉ vài ngày trước thôi, cậu ấy đã trở mặt với tôi, ông có biết là vì ai không? Chính là vì Âu Dương Thiên Thiên! Cô ta... là người phụ nữ mà Elias yêu nhất, là cả thế giới của cậu ấy, là giới hạn cuối cùng mà tôi không thể đụng đến. Nếu như tôi giết cô ta, thì chẳng khác nào tự tay tôi phá hủy thế giới của Elias. Ông nói tôi phải làm sao đây Cadira? Tôi phải làm sao đây??

Mã Nhược Anh gào lớn câu hỏi của mình, một câu hỏi mà cô không tài nào trả lời được, bởi vì dù là lựa chọn gì, thì nó cũng khiến cô đau khổ không nguôi.

Nếu giết Cadira Rostchild thì cô cũng phải giết Âu Dương Thiên Thiên, giết người phụ nữ Âu Dương Vô Thần yêu hơn cả mạng sống, còn nếu không, cô sẽ thất hứa với mẹ, lời thề mười lăm năm cũng sẽ bị phá vỡ, nỗi thù hận, ân oán của cả gia tộc, cả Mã gia đều sẽ tan biến. Một chuyện làm, nhưng lại hệ lụy đến hàng trăm chuyện khác, rốt cuộc cô phải làm gì? Phải làm gì mới tốt? Phải lựa chọn thế nào mới toàn vẹn đôi đường đây?