Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 865: Đừng thích tôi



Lữ Uyển Thành đứng trước cổng công ty PJH, anh dựa người vào chiếc xe ô tô màu trắng, trên tay cầm điện thoại, khuôn mặt có chút lơ đễnh. Nghe xong, anh chậm rãi cúp máy, nhưng không nói một lời nào cả chỉ đứng im như vậy, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bạch Oa Oa vừa đi ra khỏi cổng liền nhìn thấy Lữ Uyển Thành, cô bất giác bước đến, hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

Người đàn ông không trả lời, tự động mở cửa xe ra, nói:

- Lên đi.

Bạch Oa Oa chớp mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi cái gì thì đã bị Lữ Uyển Thành nhét vào trong xe.

- Này, anh làm gì vậy hả?

Không thể chống trả lại được, Bạch Oa Oa đành hộc hằn ngồi vào chỗ của mình, nhìn người đàn ông phóng xe chạy. Trưng ra bộ mặt khó chịu một cách rõ ràng, cô lên tiếng:

- Anh hôm nay bị cái gì vậy? Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?

Khuôn mặt Lữ Uyển Thành lạnh tanh không chút biểu cảm, đáp:

- Trung Quốc!

- Trung Quốc? Tại sao đột nhiên lại về Trung Quốc? - Nhíu mày, Bạch Oa Oa bất ngờ hỏi.

- Không tại vì sao cả, cô chỉ cần biết là hiện tại không thể ở Mỹ được nữa, tôi sẽ đưa cô về Trung Quốc tiếp tục việc làm ở chi nhánh chính, cuộc sống của cô vẫn được đảm bảo bình thường, chỉ là đổi môi trường một chút thôi.

=============================================

Lữ Uyển Thành đứng trước cổng công ty PJH, anh dựa người vào chiếc xe ô tô màu trắng, trên tay cầm điện thoại, khuôn mặt có chút lơ đễnh. Nghe xong, anh chậm rãi cúp máy, nhưng không nói một lời nào cả chỉ đứng im như vậy, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bạch Oa Oa vừa đi ra khỏi cổng liền nhìn thấy Lữ Uyển Thành, cô bất giác bước đến, hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

Người đàn ông không trả lời, tự động mở cửa xe ra, nói:

- Lên đi.

Bạch Oa Oa chớp mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi cái gì thì đã bị Lữ Uyển Thành nhét vào trong xe.

- Này, anh làm gì vậy hả?

Không thể chống trả lại được, Bạch Oa Oa đành hộc hằn ngồi vào chỗ của mình, nhìn người đàn ông phóng xe chạy. Trưng ra bộ mặt khó chịu một cách rõ ràng, cô lên tiếng:

- Anh hôm nay bị cái gì vậy? Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?

Khuôn mặt Lữ Uyển Thành lạnh tanh không chút biểu cảm, đáp:

- Trung Quốc.

- Trung Quốc? Tại sao đột nhiên lại về Trung Quốc? - Nhíu mày, Bạch Oa Oa bất ngờ hỏi.

- Không tại vì sao cả, cô chỉ cần biết là hiện tại không thể ở Mỹ được nữa, tôi sẽ đưa cô về Trung Quốc tiếp tục việc làm ở chi nhánh chính, cuộc sống của cô vẫn được đảm bảo bình thường, chỉ là đổi môi trường một chút thôi.

==========================================

Stefan thuận lợi đưa Mã Nhược Anh thoát khỏi Rostchild, thậm chí là ra khỏi nước Đức. Anh đưa cô đến nhà riêng của mình, dành rất nhiều thời gian bên cạnh cô, quan tâm chăm sóc cả về thân xác lẫn tinh thần.

Hai ngày sau, cuối cùng tâm trạng Mã Nhược Anh cũng đã trở nên tốt hơn, cô tự cải thiện khả năng ăn uống của mình, cũng tự đi ra ngoài hoạt động chân tay thay vì cứ nhốt mình trong phòng.

Đi bộ quanh vườn hoa sau nhà, Mã Nhược Anh chợt bắt gặp Stefan, khi ánh mắt hai người chạm nhau, bước chân của cô đã dừng lại.

Stefan theo bản năng bước gần tới chỗ cô, lên tiếng:

- Em cảm thấy tốt chứ?

Mã Nhược Anh gật đầu, chậm rãi đáp:

- Ừm, tốt.

Dừng một chút, cô nhìn anh hỏi:

- Stefan, tại sao anh biết tôi ở chỗ đó? Nhà giam của Rostchild rất bí mật, ngay trong bản đồ gia tộc cũng không vẽ, làm sao mà anh biết tôi đang ở đó vậy?

Hành động chỉ một lần mà đã có thể nhảy xuống nơi của Mã Nhược Anh chứng tỏ Stefan biết chắc chắn cô đang ở đó. Anh dùng thuốc nổ để phá mái nhà, không phải ở chính giữa mà là ở một bên cố định, cho thấy anh biết rất rõ vị trí của cô ở đâu. Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là, làm thế nào anh ta biết?

Stefan mím môi, đột nhiên nở một nụ cười mỉm, nói:

- Tôi biết em sẽ hỏi, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

Nói rồi, anh rút trong người ra một tờ giấy đưa đến trước mặt cô, lên tiếng:

- Vài ngày trước có một kẻ nặc danh đã gửi tin tức em bị giam giữ tại Rostchild đến chỗ tôi, hắn ta chỉ dẫn rất chi tiết nên tôi mới có cơ hội cứu em ra khỏi đó. Hắn còn đặc biệt nhắn tôi, em có hỏi thì hãy đưa cho em cái này, cùng với một câu nói. Nếu muốn tìm ra sự thật, em nhất định sẽ đến tìm hắn.

Câu trả lời của Stefan khiến Mã Nhược Anh bất ngờ, đồng thời trong đầu cô thấp thoáng vang lên một câu nói: "Nhưng chúng ta sẽ còn gặp lại, nếu như cô muốn biết sự thật... cô sẽ đến tìm tôi."

Không lẽ... kẻ nặc danh báo tin cho Stefan... chính là Adelric?

Mã Nhược Anh cắn môi, cô rũ mắt nhìn mảnh giấy trên tay người đàn ông, liền vươn tay đến muốn lấy, thế nhưng ngay lúc đó, Stefan lại đột nhiên thu tay về. Hành động của anh khiến cô ngước mắt nhìn lên, đôi con ngươi phản ánh sự khó hiểu.

Stefan nhìn chằm chằm cô gái đối diện, ở khoảng cách gần, anh dường như có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của cô. Mấp máy môi, giọng nói anh có chút nhẹ đi:

- Nhược Anh, tôi biết em là một người có tâm tư thâm sâu, nhưng tôi hi vọng có một ngày em sẽ vứt bỏ được hận thù trong lòng, đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Tôi không biết ngày đó khi nào mới đến, nhưng dù có bao lâu, tôi cũng sẽ ở đây đợi em, đợi ngày em hoàn toàn hướng về tôi.

...

Mã Nhược Anh nghe những lời nói thâm tình đó, sâu tận trong nội tâm một khắc ấy đã thật sự rung động. Lần đầu tiên sau nhiều năm, có một người nói lời yêu thương với cô, muốn cô chạm được đến hạnh phúc của chính mình. Nhưng mà... phải làm sao đây? Hiện tại... cô không thể.

Mã Nhược Anh nhìn thẳng người đàn ông, rất lâu sau mới lên tiếng:

- Stefan.... đừng thích tôi.

Dứt lời, cô dang tay rút mảnh giấy từ phía Stefan rồi quay người rời đi. Đó là lần đầu tiên cô thấy những bước chân của mình trở nên nặng nề như vậy, trong lòng... cũng rất đau đớn.

Stefan, anh là một người đàn ông tốt, anh xứng đáng có được thứ tình yêu đẹp đẽ hơn, chứ không phải chờ đợi từ một người sớm đã không còn cảm xúc gì nữa. Bây giờ, thứ tồn tại trong cơ thể này chỉ có thù hận, vậy nên thật xin lỗi... tôi không thể đáp lại tình cảm của anh. Chấp niệm của tôi quá lớn, tôi không muốn.... làm lỡ cuộc đời của anh...

"Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào."