- Không cần cảm ơn đâu, em nói thay Vô Thần thôi.
Nếu anh ấy có ở đây, chắc chắn sẽ nói nhiều hơn một câu này với Mã Nhược Anh. Nhưng cô không phải anh ấy, nên chỉ có thể làm như vậy thôi.
Nghe đến tên của Âu Dương Vô Thần, Vivian nghiêng đầu nhìn sang hai người, thắc mắc hỏi:
- À mà, Phelan vẫn chưa tỉnh lại, vậy... ai sẽ là người dẫn Selina bước lên lễ đường đây?
Câu hỏi của Vivian cũng là điều nghi hoặc của Âu Dương Thiên Thiên, nghe xong, cả hai cùng hướng mắt nhìn Mã Nhược Anh, nhưng không có câu trả lời nào được đáp lại. Thay vào đó, cô ấy lại cúi mặt, tỏ vẻ buồn bã.
Âu Dương Vô Thần là tri kỷ duy nhất của Mã Nhược Anh, lớn lên bên nhau, sớm đã trở thành người thân của cô ấy. Dù có lúc cả hai xảy ra tranh chấp, xung đột nhưng cuối cùng đều đã được hóa giải. Họ luôn tin tưởng, giúp đỡ lẫn nhau, dù phía trước có xảy ra bao khó khăn thử thách, cứ như vậy hơn hai mươi năm rồi, đây là chuyện không phải ai cũng làm được.
Người có tư cách dẫn Mã Nhược Anh bước vào lễ đường, danh chính ngôn thuận trao cô ấy vào tay Stefan, liệu còn ai xứng đáng hơn Âu Dương Vô Thần? Nhưng mà bây giờ...
Không khí trong căn phòng bỗng trầm hơn hẳn, đúng lúc này, một giọng nói truyền đến:
- Ai nói là Selina không có người dẫn lên lễ đường?
Chất giọng cao ngạo đến quen thuộc, khiến tất cả sự chú ý đổ dồn về phía người đang bước vào, ngay lập tức, họ nhận ra đó là ai.
- Lão đại! - Vivian kinh ngạc thốt lên.
Đúng, cô gái đó không ai khác chính là Tiêu Tử Du. Sự xuất hiện của cô gây bất ngờ cho mọi người, đến cả Mã Nhược Anh cũng ngơ ngác nhìn theo, không lên tiếng.
Tiêu Tử Du tiến lại gần Mã Nhược Anh, thấy cô không nói gì, liền hỏi:
- Sao vậy? Cảm thấy ta không xứng à?
Mã Nhược Anh vội lắc đầu, đáp:
- Không phải, chỉ là Nhược Anh không ngờ lão đại sẽ đến tận đây, nên có chút không phản ứng kịp.
Tiêu Tử Du nhướn mày, mỉm cười nói:
- Hôm nay là ngày trọng đại của cô, sao ta có thể không tới? Phelan hiện tại không tiện, vậy thì để người thầy mười năm này, thay cậu ta dẫn cô lên lễ đường.
Vừa nói, Tiêu Tử Du vừa xòe tay ra trước mặt cô gái. Mã Nhược Anh nhìn đến xúc động, cô mím môi, ánh mắt long lanh ánh nước. Vài giây sau, cô từ từ đưa tay lên, đặt vào lòng bàn tay của Tiêu Tử Du.
- Cảm ơn lão đại.
- Câu cảm ơn này cô để dành nói với Stefan đi, là cậu ta nhờ tôi đấy. - Tiêu Tử Du nháy mắt quyến rũ, đáp.
Ở nơi khác, Kỳ Ân và một số người vẫn chưa rời khỏi bệnh xá. Lily và Eira vừa thay đồ đi ra, vừa gọi lớn:
- Anna, nhanh lên, sắp trễ giờ rồi đấy.
Từ trong một căn phòng, bỗng vọng ra tiếng đáp:
- Sắp xong rồi, đừng hối nữa.
Anna rất lười, ngoài việc ngồi xem, chơi trên máy tính thì cô rất ít khi ra ngoài. Cô cũng không hứng thú với mấy buổi tiệc, nếu không phải đây là lễ cưới của phó chủ thì cô còn lâu mới đi. Đêm qua ngủ không ngon, người cũng có chút uể oải, lười biếng ra ngoài mua đồ nên cô ở hẳn trong phòng điều khiển, tự thay một bộ trạng phục ngó tạm ổn là được.
Đang loay hoay với chiếc khuy váy, bỗng nhiên một thứ gì đó đang chuyển động lọt vào tầm mắt cô. Anna bất giác nhìn sang màn hình, chợt thấy một người đàn ông xuất hiện trong phòng Âu Dương Vô Thần, mà người này lại là....
Trợn tròn mắt, Anna mặc kệ mọi thứ, cô lao như bay ra khỏi căn phòng, hét thật lớn:
- Kỳ Ân, cậu chủ....
Tiếng gọi của cô thu hút sự chú ý của đám người, khiến cả Kỳ Ân đang cầm hộp quà cũng giật mình. Cô quay phắt sang nhìn Anna, hỏi:
- Tôi cũng không biết, phù rể là do Stefan chọn, có lẽ chưa kịp đến chăng?
Tiêu Tử Du liếc mắt, lạnh nhạt nói:
- Như thế này cũng là quá trễ rồi.
Âu Dương Thiên Thiên ở đằng sau nghe vậy, liền lên tiếng:
- Không sao đâu, có phù rể hay không cũng không quan trọng, tôi có thể tự lo liệu được mà.
Dứt lời, cô siết chặt hộp nhẫn trong tay, nét mặt bình thản.
Âu Dương Thiên Thiên không cần biết phù rể là ai, cô cũng không quan tâm chuyện đó. Hoa cô có thể cầm, nhẫn cũng có thể giữ, lúc nào cần đến cô sẽ mang ra, mấy công việc không nặng này vốn đâu làm khó được cô.
"Tong" - Tiếng chuông tiếp theo vang lên, tất cả mau chóng ổn định vị trí.
Cất bước đầu tiên trên thảm đỏ, Tiêu Tử Du dắt tay Mã Nhược Anh đi về phía trước, cách một khoảng, Âu Dương Thiên Thiên từ từ theo sau. Nền nhạc vang lên, nhẹ nhàng êm ả, cùng với từng bước chân, Mã Nhược Anh nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu cô tái hiện lại hàng loạt kí ức.
Từ những ngày đầu quen biết...
"À mà... hai người đều biết nhau rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp, phải không?"
"Xin chào, tôi là Selina, tên tiếng Hoa là Mã Nhược Anh, tôi là bạn lớn lên từ nhỏ với Âu Dương Vô Thần."
"Hóa ra cô là người bạn thanh mai trúc mã mà cậu ta thường xuyên nhắc tới. Tôi là Stefan, bạn thân của Âu Dương Vô Thần."
"Tôi thích em, Mã Nhược Anh, thích đến mức không thể ngừng lại, tôi biết tôi là một kẻ xấu xa, nhưng mà… em có thể đừng ghét tôi được không?"
"Đừng thích tôi."
"Nhược Anh, tôi biết em là một người có tâm tư thâm sâu, nhưng tôi hi vọng có một ngày em sẽ vứt bỏ được hận thù trong lòng, đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Tôi không biết ngày đó khi nào mới đến, nhưng dù có bao lâu, tôi cũng sẽ ở đây đợi em, đợi ngày em hoàn toàn hướng về tôi."
"Tôi đã nói rồi Stefan.... đừng thích tôi."
Cuối cùng, chúng ta lại ở bên cạnh nhau, tin tưởng nhau, vì nhau mà cố gắng...
"Mạnh mẽ lên, tin vào bản thân mình, em nhất định sẽ làm được"
"Hãy an tâm, vì anh... luôn ở đây."
Sau tất cả, đây chính là điểm dừng chân của chúng ta...
Tiêu Tử Du làm xong nhiệm vụ, cô đi ra khỏi thảm đỏ, đứng ở một bên xem buổi lễ tiếp tục diễn ra.
Sau màn đọc lời thề nguyện, đến phần trao nhẫn đính hôn. Âu Dương Thiên Thiên đi lên, đưa chiếc hộp ra giữa hai người, đợi Stefan và Mã Nhược Anh trao nhẫn cưới cho nhau xong, cô mới âm thầm đi xuống.
- Câu trả lời tôi đã cho cậu rồi, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai đâu.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nhấc chân bước đi, đến nơi mà rất nhiều cô gái đang tập trung, cô thở hắt ra một hơi, đứng lùi trong một góc phía sau.
Nếu không phải mang danh phận "dâu phụ" thì cô cũng không muốn dính vào mấy trò chơi này đâu, nhưng đã làm thì phải làm cho trót. Dù cô thật sự không thấy hứng thú cũng không thể bỏ giữa chừng được.
Âu Dương Thiên Thiên vòng tay, bày ra tư thế "bất cần", tai nghe thấy đám người đã bắt đầu đếm số, nét mặt cũng không mảy may thay đổi.
Một...
Hai...
Ba...
Sau ba tiếng hô lớn, bó hoa trong tay Mã Nhược Anh đã được ném lên cao, nó theo hình parabol rơi dần xuống dưới. Với góc độ của Âu Dương Thiên Thiên, cô biết chắc là mình không thể bắt được bó hoa ấy.
Mã Nhược Anh dùng rất nhiều sức ném, khiến bó hoa bay rất xa, vượt qua cả nơi của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng cuối cùng vẫn có một người bắt trúng.
Đám người nhìn theo bó hoa quay lại, còn Âu Dương Thiên Thiên tỏ ra rất dửng dưng, cô không một chút luyến tiếc muốn rời đi, nhưng đột nhiên lại bị đám người vây quanh.
Có chuyện gì vậy? Cô đâu phải người bắt được hoa đâu, cầu hôn gì ở đây chứ?
Hơn nữa, việc đó là của đàn ông, nhìn cô giống đàn ông lắm sao?
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, muốn thoát ra khỏi đó nhưng không cách nào thoát được. Cô nhích sang bên phải, đám người cũng ngay lập tức nhích sang phải. Cô đi sang bên trái, bọn họ cũng như robot đi theo. Thật sự là phiền đến chết.