Thêm một lần tai qua nạn khỏi, Vivian và Win bình an trở lại lâu đài của mình. Lúc tiễn cô đi, trên khuôn mặt đám người nhà Exter hiện rõ ràng hai chữ "không vui", nhưng ngoài điều đó ra thì họ không làm được gì nữa. Không thể ngờ đám sát thủ họ thuê ngụy trang thành khủng bố lại thua thảm hại dưới tay của vệ sĩ Vivian, thậm chí là bị giết sạch không còn một tên. Lúc Sophia đến cứu giá, chỉ thấy đám người khủng bố đã chết, còn Vivian thì ngồi bên cạnh Win, thân thể không có thương tích gì đáng ngại. Kể từ đó, ai ai cũng thừa nhận và thêm phần nào e dè năng lực của Win, tôn vinh anh là một người hùng tài giỏi, có thể lấy một chọi mười dù trong tình trạng khắc nghiệt, cùng với lòng trung thành cố gắng bảo vệ chủ nhân đến giây phút cuối cùng.
Tuy nhiên, chỉ có chính Win mới biết, mình không tài giỏi đến vậy, và cũng không phải là một người hùng. Khi ấy, anh làm đúng bổn phận đưa Vivian lên ống thoát hiểm chạy trốn, đó là nghĩa vụ, nhưng cũng có một sự thật là anh không đánh lại bọn sát thủ, thậm chí đã ngất đi trước khi bị bọn chúng kết liễu mạng sống. Người thật sự đã giết đám khủng bố đó... chính là Vivian. Năng lực của cô ấy... có khi còn cao hơn cả anh. Đánh bại bọn chúng chỉ một mình? Lại không hề có thương tích gì cả? Anh không thể tưởng tượng được chuyện đó.
Một nữ hoàng trong mắt người bình thường, yếu đuối nhưng cao ngạo, xinh đẹp nhưng mỏng manh, hóa ra đằng sau lại là một đóa hoa hồng đầy gai nhọn. Và dường như điều này là bí mật của cô, đến cả Sophia cũng không biết.
Sau lần đó, Win không nói với bất cứ ai về chuyện của Vivian, Vivian ngược lại cũng không kể gì cả, cứ ung dung tự tại như bình thường.
Một lần rồi hai lần, hai lần rồi đến ba lần, càng ngày càng có nhiều đợt sát thủ được phái đến ám sát Vivian hơn, nhưng tất cả đều không thành công. Cuộc chiến giữa các gia tộc mang danh hiệu cao quý cùng hoàng gia Anh được đẩy lên cao trào, điều đó cũng đồng nghĩa với việc lâu đài không còn là nơi trú ngụ an toàn nữa, Vivian buộc phải di chuyển đi khắp nơi, đồng thời âm thầm tập hợp lực lượng của mình.
Hôm nay, đám người trú tại một khu nghỉ dưỡng sâu trong vùng núi phía Tây, tất cả kị sĩ và cận vệ đều mệt lả, Sophia liền chia họ đi nghỉ ngơi, chỉ phân công một số ám vệ canh gác vòng ngoài.
Vivian ở trong phòng, vốn định đi ngủ sớm lại phát hiện Win đang ngồi trên mái nhà tầng cao, cô nghiêng đầu, thấy cánh tay anh có vết băng bó, chắc là vết thương do cuộc ám sát quy mô lớn vài ngày trước. Cô mím môi, cúi người đi lại vào trong, lục lọi ba lô của mình lấy thứ gì đó rồi theo lối cửa sổ chui ra ngoài.
Win đang ngồi an tĩnh nhìn bầu trời, bỗng nghe có tiếng động lạ, anh liếc mắt nhìn sang, liền thấy Vivian đang đi từng bước trên ngói mái về phía anh. Giật mình đứng dậy, anh bất ngờ kêu lên:
- Nữ hoàng!
Vivian bước từng bước nhỏ, căn bản đang đi rất chắc chắn, ai ngờ bị người đàn ông gọi lớn, cô bất giác trượt chân, thân thể lảo đảo ngã xuống dưới. Đúng lúc này, một bàn tay vươn ra, kịp thời ôm lấy eo cô, đỡ phần lưng đang ngã về phía sau. Vivian theo bản năng bắt lấy vai anh, nhướn người về phía trước, vô tình khiến khoảng cách cả hai được rút ngắn. Vào khoảnh khắc đó, lồng ngực Vivian đã đập nhanh hơn một nhịp, cô sững sờ nhìn Win, hai mắt mở lớn kinh ngạc.
Hơi thở người đàn ông dồn dập, anh lo lắng nhìn người phụ nữ trong lòng bàn tay, hỏi:
- Cô không sao chứ?
Vivian ngay lập tức hoàn hồn, cô đẩy người đàn ông ra, hắng giọng đáp:
- Không sao.
Win lui lại vài bước, nhìn một lượt từ trên xuống dưới của cô, xác định không có thương tích gì mới thu tay lại. Cau mày, anh hỏi tiếp:
- Trên này nguy hiểm, sao người lại lên đây?
Vivian liếc mắt, xéo xắt trả lời:
- Đây là tầng một mà, có cao lắm đâu, tôi có thể thừa sức đi được. Nếu không phải do anh lúc nãy gọi đột ngột thì tôi cũng không trượt chân đâu.
Win: "..."
Cho nên lỗi là do anh hả? Why?/
Người đàn ông mím môi, quyết định không tranh cãi đến cùng. Anh quay người đi về chỗ cũ, vừa ngồi xuống vừa lên tiếng:
- Cô đi đường dài cả ngày đã mệt rồi, sao không nghỉ ngơi sớm, lên đây làm gì?
Vivian ho khan vài tiếng, giọng có chút châm chọc:
- Sao nào? Anh lên đây được còn tôi thì không hả?
"..."
Win liếc mắt, cảm thấy có lẽ mình không nên nói nữa thì hơn. Cô nàng này người toàn gai nhọn thôi!
Thời gian trước, cùng trải qua nhiều trận sinh tử với nhau, mối quan hệ giữa hai người đã cải thiện, trở nên tốt hơn hẳn, vì vậy bây giờ Win rất ít khi dùng kính ngữ với Vivian, họ cũng nói chuyện rất nhiều.
Thấy người đàn ông làm ngơ mình, Vivian mím môi, chậm rãi tiến lại gần, sau đó đưa đến trước mặt anh một hộp thuốc, nói:
- Thuốc trị vết thương, cầm đi.
Win nhìn hộp thuốc, sau đó anh rũ mắt nhìn miếng vải băng trên bắp tay phải của mình rồi lại ngước lên nhìn Vivian, đáp:
- Không cần, vết thương nhỏ thôi.
Vivian nhếch môi, dĩ nhiên không tin những lời đó, liền nhướn mày lên tiếng:
Mấy ngày qua thời tiết diễn ra rất thất thường, ban ngày trời nắng gắt, ban đêm lại mưa tầm tã, Vivian thật không hiểu có phải đến ông trời cũng trêu ngươi cô không?
Trận chiến của hoàng thất đang đến cao trào, bao nhiêu người đã phải hi sinh để bảo vệ cô, chạy trốn khắp nơi, cũng chỉ mong muốn tìm được sự yên bình. Mặc dù đã biết trước số phận phải đương đầu với khắc nghiệt, người với người thì tạm chấp nhận, nhưng đến ông trời cũng muốn làm khó cô?
Vivian chớp mắt, bên cạnh truyền đến tiếng "loạt soạt", cô nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện Win đang loay hoay tự thay thuốc cho mình. Một tay giơ cao, một tay cầm cầm lọ thuốc, miệng cắn chặt miếng vải, trông rối như vò.
Câu hỏi này vốn là một vấn đề tế nhị, nhưng nó lại là sự thật, Một sự thật mà toàn người dân nước Anh đều biết. Rằng vào một ngày nhiều năm trước, có một cô công chúa đã tắm máu của hoàng thất... và của chính mẹ mình để bước lên ngai vàng. Có rất nhiều người đã chửi bới cách làm của Vivian, và đặt cho cô một biệt danh... quái vật.
Win không hiểu, nếu là bị ép, tại sao lại giết người? Rõ ràng bản thân không muốn, tại sao phải làm vậy? Hơn nữa, người cô ấy giết... lại chính là mẹ ruột của mình - nữ hoàng Elizabeth Đệ Nhị!
Vivian liếc mắt nhìn anh, sâu trong đôi con ngươi cô là một mảnh tĩnh lặng, giọng vẫn bình bình như trước:
- Tôi không hề muốn giết bà ấy, nhưng mà... mẹ của tôi... đã muốn vứt bỏ tôi. Vào năm tôi mười tám tuổi, trong một lần đi ra ngoại thành, tôi đã bị ám sát, lần đó tôi thoát chết trong gang tấc, chạy trốn sang biên giới Mỹ, và phải dưỡng thương hơn hai tháng. Lúc tôi trở về, anh có biết tôi đã nghe thấy cái gì không? Một thông cáo... của nữ hoàng Anh lúc đó... nói muốn lập di chúc. Không có công chúa, nhưng nữ vương lại muốn viết di chúc, anh hiểu điều đó nghĩa là gì không? Chính là một người khác... sẽ thay tôi trở thành người cai quản đất nước này. Không phải tôi, không phải cô công chúa mang dòng máu chính thất này... mà là một người ngoài.
- Đó có thể là bá tước, là nam tước, là hầu tước... bất cứ một người nào chỉ cần được mẹ tôi chọn... đều sẽ trở thành người đứng đầu Anh quốc. Bà ấy... đã nuôi dạy tôi trở thành một nữ hoàng, nhưng rồi lại tự tay dâng vương miện cho kẻ khác? Tôi không can tâm... tôi thật sự không can tâm. Tôi đã đánh đổi cả cuộc đời mình, tôi không thể mất ngai vàng đó được. Đấy là lí do tôi phải xuống tay với bà ta.
Win kinh ngạc đến sững sờ, anh không biết câu chuyện này lại có uẩn khúc như thế. Gần mười năm trước, anh có nghe thông cáo về việc nữ hoàng Elizabeth Đệ Nhị lập di chúc, nhưng anh nghĩ người được chọn là công chúa Vivian, Thật không ngờ, lúc đó căn bản cô ấy không có mặt tại Anh quốc. Đã là công chúa thì chỉ có một con đường, hoặc là lên làm nữ hoàng hoặc là chết. Nếu để người khác chiếm ngôi, mạng sống của cô ấy còn giữ được sao?
Đây không phải vấn đề liên quan đến quyền lực nữa, mà là vấn đề tính mạng. Vivian không giết chết mẹ của mình, bức di chúc mà hoàn thành, cô sẽ không còn đường lui nữa.
Thật không ngờ, "quái vật" trong miệng mọi người... lại là kẻ có nỗi khổ riêng. Đáng sợ nhất không phải quái vật được sinh ra đã như vậy mà là... nó bị ép phải tạo thành.
Vivian rũ mắt, tiếp tục lên tiếng:
- Tranh đấu... luôn là một phần của hoàng thất., và cái giá phải trả của nó chính là mạng người. Nhiều đời của hoàng gia Anh, đều là bước qua xác người mà ngồi lên ngai vàng, bà ngoại tôi như vậy, mẹ tôi cũng như vậy, tôi.. cũng không ngoại lệ. Để bành trướng lãnh thổ và thế lực, mẹ tôi luôn tìm cách phát triển quan hệ giao, một trong số đó... là con đường hôn nhân thương mại. Mẹ tôi lấy phụ hoàng cũng vì lí do đó, và khi bà có được hoàn toàn quyền lực của ông, là lúc ông không còn giá trị nữa. Mẹ tôi giết chết bố tôi... rồi cưới thêm người khác, tiếp tục phát triển thêm quyền lực, sau đó vứt bỏ không thương tiếc. Giống như một chuỗi tuần hoàn, mãi không có hồi kết, mãi đến đời của tôi.
*Tương tác cao lên quý dị ơi, dù không phải cặp chính nhưng cuộc tình về hai người này rất hay nha. Qua một chương nữa mọi người sẽ gặp lại cặp đôi chính nhé ^^*