Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 52



Trong đầu Tư Đồ Vân Sơ suy xét xem nên làm gì tiếp theo? Trước khi vào cung, hắn đã sai người chuyển thư đến tay Cao Thiên Triệt, mục đích muốn cùng hắn liên thủ, hạ bệ hoàng đế. Cao Tư Dụ tự ý ban hôn cho Tư Đồ Vân Sơ cùng Cao Thiên Lãng, nếu hắn cư nhiên cự tuyệt, ông ta nhất định sẽ lấy cớ "lệnh vua" ra mà ép buộc. Hiện tại, hai người bọn họ dựng lên vở kịch này, có thể cùng nhau đối phó hoàng đế, lại có lợi cho cả hai.

Gió tuyết thổi vù vù sau lưng, Tư Đồ Kiệt mặc triều phục nhiều lớp, không đến mức lạnh cóng, vả lại quanh năm ở trên chiến trường, đối với biến đổi thất thường của thời tiết cũng đã thành quen: "Vân Nhi, ngươi không sao chứ?"

Bình sinh da dẻ của Tư Đồ Vân Sơ đã phấn nộn, lúc này lại trắng đến mức như cùng tuyết hòa làm một, hắn vô thức rụt cổ, thấp giọng nói: "Phụ thân yên tâm, ta còn có thể chịu được."

Sau khi uống hết hai chung trà, cuối cùng Hoàng đế cũng nhịn không được mà nhăn nhó. Tiểu tử này thật ngoan cố, vì không muốn gả cho Lãng Nhi, ngay cả mạng mình cũng dám đem ra cược. Có lẽ Cao Tư Dụ chỉ muốn trút giận một chút, bản thân ông ta cũng không biết phải kết thúc thế nào.

Xuân Vãn nhân cơ hội đổi trà cho Hoàng đế, khẽ thì thầm vào tai ông ta mấy câu, cũng chả biết lão đã nói gì, chỉ thấy sau đó Cao Tư Dụ khoác tay, ngỏ ý tha cho bọn họ: "Được lắm, nếu hai người các ngươi đã yêu thương nhau như vậy, trẫm thành toàn cho hai ngươi. Xuân Vãn! Tiễn người!"

Sau khi Hoàng đế xoay người rời khỏi thư phòng, Xuân Vãn đến trước dìu họ dậy, Tư Đồ Vân Sơ thừa dịp bắt lấy tay lão, ngẩng đầu nhìn chằm chặp người nọ, âm lãnh cười: "Tạ ơn công công đã cứu mạng!"

"....." Xuân Vãn đáp lại ánh mắt nam tử, hoàn toàn không bị khí thế đối phương làm cho hoảng sợ, lại sơ ý nhìn Cao Thiên Triệt, phát hiện hắn vẫn bình yên vô sự, hơi nhăn mi, sau đó cũng bỏ đi.

Ba người cùng nhau đi ra bên ngoài, Tư Đồ tướng quân đỡ lấy thân mình nhi tử, lúc này Tư Đồ Vân Sơ cơ hồ chỉ còn là một cái xác, mặc kệ người lôi đi, gần đến cửa cung, như không chống đỡ nổi mà lảo đảo ngã về sau.

Cao Thiên Triệt trơ mắt nhìn Tư Đồ Vân Sơ ngã xuống, đến khi kịp phản ứng đã vô thức chìa tay ra.

Thế nhưng, Đường Văn đã nhanh hơn một bước, y cảm giác tim mình quặn thắt, dùng kinh công bước mạnh tới, ôm chặt hắn vào lòng: "Cục bông, cục bông….." Cơ thể người trong lòng đã đông lại, tựa hồ lạnh như một tản băng hình người, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như giấy.

"Mau đưa nó lên xe ngựa!" Xe ngựa phủ tướng quân từ xa nhanh chóng thúc ngựa chạy tới, Tư Đồ Kiệt quên luôn cả Cao Thiên Triệt bên cạnh, ba người vội trèo lên xe, thúc giục xa phu: "Mau hồi phủ."

Đường Văn cẩn thận đặt Tư Đồ Vân Sơ lên ghế, vươn tay phải chạm vào mặt đối phương, truyền một chút nội lực.

"Vân Nhi." Tư Đồ Kiệt kéo tay hài tử, giận đến đỏ mắt, xoay đầu nhìn hoàng thành phía sau, lòng đã hạ quyết tâm.

Còn Cao Thiên Triệt bên này, một mình trơ trọi nhìn theo xe ngựa rời đi, lúc lâu sau cũng tự mình trở về phủ.

*****

Phủ thừa tướng.

Thừa tướng đại nhân - Lý Dịch Hiên, thân phụ của Hoa phi, người nắm giữ thế lực lớn nhất trong triều đình.

Trong thư phòng, Lý Dịch Hiên hít sâu một hơi, chỉnh lại hô hấp của mình.

Cao Thiên Ca ở bên cạnh im lặng.

"Là chuyện của Tư Đồ Vân Sơ?" Lý Dịch Hiên hỏi.

Cao Thiên Ca đáp: "Ngoại tổ phụ vì sao lại thay bọn hắn cầu tình?"

Lý Dịch Hiên nói: "Hiện tại ngươi còn chưa rõ thế cục đã định, Hoàng đế vốn vì Cao Thiên Lãng mà bày mưu tính kế, muốn nhân hôn sự lần này, buộc Tư Đồ Kiệt phải phò tá Cao Thiên Lãng lên ngôi."

Cao Thiên Ca trầm tư.

"Thế nhưng, lần này Hoàng đế đã đoán sai, Tư Đồ Vân Sơ vốn không chấp nhận bị người sắp đặt, đã muốn cùng Nhị hoàng tử hợp tác lật đổ hoàng đế. Tiểu tử đó viết một bức thư nhờ ta giúp đỡ….." Lý Dịch Hiên nói tiếp.

Không lẽ chỉ vì một bức thư? Cao Thiên Ca thắc mắc, ngoại tổ phụ hắn sẽ không tự mình làm một chuyện vô ích như vậy: "Vân Sơ cho người lợi ích?"

Nhắc đến vấn đề này, Thừa tướng đại nhân có chút buồn cười, quả thật lời đồn "tôn tử duy nhất của Cao đại tướng quân là một giảo thương nhân" không sai vào đâu được: "Tên tiểu tử đó tính toán trên từng đầu móng tay, muốn hưởng lợi từ hắn, e rằng sẽ khó đây."

Cao Thiên Ca kinh ngạc, giọng điệu này là tán thưởng, phải biết ngoại tổ phụ hắn còn chưa từng khen qua hắn đâu: "Vậy tại sao?"

Lý Dịch Hiên hít một ngụm khí lạnh, thầm mắng đứa cháu ngu đần, Cao Thiên Ca ngoại trừ một chút kiêu ngạo, một chút ngoan độc, một chút tuyệt tình ra, thì trí thông minh cùng mẫu thân nó không khác nhau là bao: "Thay vì để Tư Đồ Vân Sơ gả cho Cao Thiên Lãng, không bằng để hắn cùng Cao Thiên Triệt lên chung một thuyền, ngươi không cần tốn công ra tay, hoàng đế chắc chắn sẽ đem bọn chúng dìm chết."

"Lúc đó chúng ta sẽ trở thành "ngư ông đắc lợi", ngoại tổ phụ người thật thông minh!" Cao Thiên Ca thầm đắc ý, chỉ cần binh quyền của Tư Đồ Kiệt biến mất, toàn bộ triều đình sẽ rơi vào tầm khống chế của bọn họ, hoàng đế lúc đó cũng chỉ còn là bù nhìn, món nợ ba năm trước, hắn sẽ đòi lại từng chút một.

"Ngươi… vẫn là học cách kiềm chế đi!" Lý Dịch Hiên cười lạnh: "Lạm sát người vô tội, ngày sau dù trở thành quân vương, trong lòng triều thần ít nhiều sẽ sinh nghi kỵ."

"Ngoại tổ phụ." Cao Thiên Ca rụt rè gọi, nhìn ra người nọ là đang cảnh cáo mình, hắn dù bất bình cũng chỉ dám gật đầu chấp thuận.

"Được rồi." Lý Dịch Hiên nói: "Ngươi trở về đi."

Những gì Cao Thiên Ca muốn biết đều đã biết, cũng sẽ không nén lại lâu, rất nhanh đã rời khỏi thừa tướng phủ. Rõ ràng Tư Đồ Vân Sơ có thể chọn hắn, nào ngờ đối phương lại quyết định chọn Cao Thiên Triệt, mặc kệ ra sao, những kẻ đối đầu với Cao Thiên Ca hắn, chết cũng không đáng tiếc.