Trương Di và Triệu Tinh quỳ ở một bên, cúi gầm mặt, bọn họ đã lật tung cả phủ đệ cũng không tìm thấy bóng dáng Hạ Tư Vũ.
Mặc dù chuyện hạ độc Tư Đồ Vân Sơ đã tìm ra hung thủ đứng sau, nhưng suy cho cùng vẫn là người trong lòng điện hạ, dù thế nào, điện hạ cũng sẽ bảo vệ cho hắn.
"Có khi nào Hạ công tử bỏ trốn?" Triệu Tinh khẽ lên tiếng, lại nhìn tới sắc mắt như muốn mạng người của Cao Thiên Triệt, không dám tiếp tục nhiều lời.
Bỏ trốn… Làm sao có thể! Cao Thiên Triệt dám tin rằng Hạ Tư Vũ sẽ không vì vậy mà bỏ đi, lại nói một người không có võ công làm cách nào vượt qua tường cao cùng lính gác trong phủ.
Trừ phi… Cao Thiên Triệt ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tây Uyển.
*****
Tây Uyển.
"Cót két" cửa phòng mở ra.
Nghe thấy âm thanh, Tư Đồ Vân Sơ tưởng là Đường Văn, hắn uể oải nằm dài trên giường, một lúc lâu mới từ từ mở mắt, lên tiếng gọi: "Văn, về rồi sao?"
"Là nô tỳ ạ!" Người đến không phải Đường Văn mà là Mộng Dao.
"Oáp" vươn vai đánh một cái ngáp dài, Tư Đồ Vân Sơ biếng nhác xuống giường, tùy tiện khoác thêm ngoại bào đơn sơ, từng bước đi đến bàn trà trong phòng, trên bàn Mộng Dao đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt cùng thức ăn.
Tư Đồ Vân Sơ dùng nước qua loa rửa sạch mặt, bất giác hỏi: "Văn đi đâu rồi?"
Mộng Dao lại nghĩ nghĩ mới nói: "Từ hôm qua đã không thấy người."
"À." Nàng ta chắc hẳn chưa biết bọn họ ở cùng một chỗ tối qua, hay là Cao Thiên Triệt đã thay hắn phong tỏa tin tức, xem ra tên này vẫn còn chút lương tâm. Bất chợt bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ, Tư Đồ Vân Sơ khó hiểu: "Chuyện gì mà ồn ào quá vậy?"
"Nô tỳ chưa kịp thông báo cho hoàng phi, Hạ công tử đột nhiên biến mất rồi!" Mộng Dao thành thật trả lời.
"Vậy sao?" Tư Đồ Vân Sơ vậy mà một chút cũng không ngạc nhiên.
Lúc này, tiếng bước chân vội vã như vũ bão kéo đến, Cao Thiên Triệt một thân đẫm mồ hôi, chẳng nói chẳng rằng đã mở miệng đòi người: "Tư Đồ Vân Sơ! Mau trả người!"
"Ộc ộc" Tư Đồ Vân Sơ không quan tâm, tiếp tục dùng nước muối súc miệng.
Cao Thiên Triệt bị thái độ hờ hững của hắn chọc giận: "Tư Đồ Vân Sơ, ta biết chuyện lần này là Tư Vũ có lỗi với ngươi, lại nói ngươi cũng chẳng mất một miếng thịt nào, hà tất cùng Tư Vũ tính toán. Được rồi, mau giao Tư Vũ ra, ta thề sẽ không làm khó ngươi!"
Tư Đồ Vân Sơ lại làm như không nghe thấy, cầm muỗng khuấy nhẹ bát cháo loãng trong tay, không hài lòng nói: "Mộng Dao, đầu bếp này tay nghề quả thật rất tệ, ngươi… xử lý hắn giúp ta nhé!"
"Hoàng phi!" Mộng Dao kinh hô, vội quỳ xuống đất: "Nô tỳ không dám!"
"Tư Đồ Vân Sơ, ngươi điên rồi sao?" Cao Thiên Triệt không dám tin, nam nhân trước mặt cả người đều mang dáng vẻ điềm đạm, hòa khí, khi mở miệng liền muốn mạng người khác. Một người thiện lương như Hạ Tư Vũ rơi vào tay Tư Đồ Vân Sơ có khác gì vào địa ngục, nghĩ như vậy, Cao Thiên Triệt càng cảm thấy lo lắng không yên.
Đừng nói hắn, ngay cả Trương Di và Triệu Tinh đi cùng cũng bị dọa sợ. Trong ấn tượng của hai người, Tư Đồ Vân Sơ sẽ không tùy tiện trách phạt hạ nhân trong phủ, chứ đừng nói đến việc chỉ vì một chuyện cỏn con này mà muốn mạng người, trừ phi có kẻ tìm hắn gây chuyện, nếu không hắn sẽ không tự mình tìm phiền phức.
"Không dám?" Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh, bát cháo trực tiếp hất thẳng lên người nàng.
Hành động bất chợt của hắn làm ba người kia sững sờ, kinh ngạc hơn thế là… Một nha hoàn lại có thể tránh được, cháo loãng rơi xuống sàn nhà văng tung tóe, đủ để biết người hạ thủ không hề nương tay, nàng ta lại không dính một chút vết bẩn nào.
Trong phòng một mảnh lặng thinh, cũng không biết qua bao lâu, giọng cười "khè khè" như mãng xã rít qua từng kẽ răng vang lên mới phá hỏng bầu không khí trầm mặt này.
Tư Đồ Vân Sơ nhìn người đang cười, giọng điệu bình thản: "Không tiếp tục giả vờ?"
"Từ lúc nào ngươi phát hiện ra ta?" Mộng Dao ngừng cười, vươn tay chỉnh lại tóc mái, gương mặt hiền lành cũng biến mất, đôi mắt nhìn Tư Đồ Vân Sơ ánh lên vẻ ngoan độc hiếm có.
Từ lúc nào… Chính hắn cũng không biết từ lúc nào bản thân lại dấy lên nghi ngờ với nàng ta.
Hai kiếp, Tư Đồ Vân Sơ hắn trải qua hai kiếp, lại chưa từng nghĩ đến người bên cạnh lại muốn giết hắn.
Ngày đó bị hạ cổ độc, Tư Đồ Vân Sơ luôn lấy làm lạ, bản thân hắn trước giờ luôn cẩn trọng, người bên ngoài sẽ không có cơ hội xuống tay. Hạ cổ vào thức ăn? Không có khả năng, Đường Văn và hắn luôn cùng dùng bữa, nếu hắn trúng phải độc lẽ nào y tránh khỏi? Suy đi nghĩ lại, hắn chợt nhận ra chỉ có vật dụng hằng ngày của mình đều do một tay Mộng Dao chuẩn bị, nếu muốn hướng hắn hạ thủ, e sẽ không quá khó.
Cho đến hôm nọ, Tư Đồ Nhã Y mang đại phu đến chẩn bệnh cho Tư Đồ Vân Sơ, vị đại phu rõ ràng nhận ra cơ thể hắn không tốt, lại chỉ nói đó là cảm mạo thông thường, kẻ ngu cũng nhìn ra ông ta bị người uy hiếp. Mộng Dao đã âm thầm sắp đặt từ trước, muốn đem tội trạng đổ lên đầu Tư Đồ Nhã Y, hắn cố ý trước mặt Mộng Dao đập vỡ bát thuốc, lại âm thầm quan sát thái độ của nàng, quả nhiên một chút cũng không ngạc nhiên, dường như mọi thứ đều đi theo chiều hướng nàng muốn.
"Tư Đồ Vân Sơ ngươi nói rõ cho ta, đây rốt cục là chuyện gì?" Cao Thiên Triệt thấy Tư Đồ Vân Sơ im lặng mãi không nói, sốt ruột lên tiếng.
Tư Đồ Vân Sơ không nhìn hắn, mà nhìn Mộng Dao: "Ngươi xúi giục Hạ Tư Vũ hạ thuốc, lại thả một tên điên vào phòng thừa dịp cưỡng b*c ta. Ngươi tìm cách đem ta và Văn tách khỏi nhau để tiện bề hành động, giữa đường lại xuất hiện một Cao Thiên Triệt, khiến kế hoạch của ngươi tan rã."
"Nàng ta làm vậy để làm gì?" Triệu Tinh khó hiểu.
Không đợi Tư Đồ Vân Sơ trả lời, Trương Di bên cạnh đã tiếp lời: "Ả muốn bôi nhọ thanh danh hoàng phi."
Tin tức hoàng phi bị người cưỡng d*m truyền ra ngoài, Cao Cơ ngàn năm sau cũng rửa không hết ô nhục, Tư Đồ gia cũng bị tiếng xấu lưu lại ngàn năm.
Một mũi tên bắn trúng hai đích.
Mộng Dao lạnh nhạt nhìn Tư Đồ Vân Sơ.
Hắn lại tiếp tục nói: "Mưu kế không thành, ngươi tự mình giết chết tì nữ, còn bắt cóc Hạ Tư Vũ nhằm giá họa cho ta. Ta nói có đúng không Mộng Dao tỷ tỷ, hay đúng hơn là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của Tư Đồ Tuyết Nhã?"