Trọng Sinh Làm Bảo Bối Của Mẹ

Chương 8: CHƯƠNG 8



Tôi xua tay lia lịa: "Không không không, cậu chưa hiểu đâu, thứ tớ cho cậu thật sự là một núi vàng núi bạc đấy. Cậu không lấy, tớ càng phải cho, tớ sợ sau này cậu sẽ hối hận."

Đúng lúc này, tôi dùng ánh mắt liếc thấy Tưởng Nhiễm Nhiễm vậy mà đã quay lại, cô ta vừa khóc vừa dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi.

Chậc, ánh mắt này là có ý gì? Sợ tôi học giỏi hơn cô ta à?

Tôi vốn dĩ đã thông minh hơn cô ta rồi.

Kiếp trước, bố tôi không biết đã ném bao nhiêu tiền cho cô ta đi học lớp ôn thi, cuối cùng cô ta cũng chỉ đỗ được một trường đại học bình thường hạng nhất.

Kiếp này, tôi nghĩ chỉ cần tôi cố gắng hết sức, việc vượt mặt cô ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tôi khiêu khích liếc nhìn cô ta: "Đối mặt với cuồng phong đi, đồ xui xẻo!"

Lần này, Tưởng Nhiễm Nhiễm lại nhìn Điền Hạo Nhiên với vẻ u oán.

Ơ, ánh mắt này, rõ ràng không phải là ánh mắt sợ hãi việc tôi học giỏi hơn cô ta.

Cô ta thích Điền Hạo Nhiên à!

Thế thì tuyệt vời thật!

Tôi biết mình nên làm gì rồi.

Dưới ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Tưởng Nhiễm Nhiễm, tôi và học bá Điền trao đổi số điện thoại và số QQ, tôi nháy mắt tinh nghịch với cậu ấy, nói tối nay sẽ nhắn tin riêng.

Mắt cậu ấy cong lên vì cười, gật đầu rồi lại đỏ mặt.



Lấy được QQ của học bá Điền, tôi hất tóc về phía Tưởng Nhiễm Nhiễm, vênh váo trở về chỗ ngồi.

Việc học bá Điền giúp tôi nâng cao thành tích quả thực quan trọng, nhưng quan trọng hơn là, đồng thời cũng có thể khiến Tưởng Nhiễm Nhiễm ghen tức đến phát điên!

Vài ngày sau đó, tôi chăm chỉ học tập dưới sự giúp đỡ của học bá Điền.

Phải nói người ta đúng là học bá! Trong vở ghi chép cậu ấy đưa cho tôi, các kiến thức được phân tích rõ ràng, rành mạch.

Phương pháp học tập, tư duy giải bài, đơn giản mà dễ hiểu, cộng thêm nền tảng sẵn có của tôi, tôi tràn đầy tự tin với kỳ thi đại học.

Tất nhiên, tôi cũng không quên, lén dùng máy tính ở nhà, bắt đầu đào Bitcoin.

Chỉ trong một tuần, tôi đã đào được 100 đồng.

Để báo đáp sự giúp đỡ hết mình của học bá Điền, tôi quyết định tặng cậu ấy 100 đồng này.

Khi tôi đưa chiếc USB chứa khóa bí mật cho học bá Điền, và dặn cậu ấy nhất định phải giữ đến năm 2021, tôi nói với cậu ấy: "Bây giờ nói với cậu, có thể cậu sẽ không tin. Nhưng công nghệ blockchain mà Bitcoin đại diện chắc chắn sẽ mang đến những thay đổi to lớn cho thế giới, Bitcoin trong tương lai nhất định sẽ trở thành loại tiền tệ quốc tế mới, cậu nhất định phải tin lời tôi, giữ những đồng tiền này nhé."

Ban đầu, tôi cứ nghĩ mình sẽ bị nghi ngờ hoặc khinh thường, đã chuẩn bị sẵn một loạt lý do để thuyết phục cậu ấy.

Không ngờ học bá Điền lại vui vẻ hỏi tôi: "Cậu cũng biết Bitcoin à? Cậu cũng tin rằng blockchain sẽ thay đổi thế giới?"

Mắt tôi sáng lên, cũng nhìn cậu ấy bằng con mắt khác.

Trong giây lát, chúng tôi như anh em thất lạc đã lâu, giữa biển người mênh mông, đã tìm thấy nhau, đã ôm lấy nhau.

Không biết có phải vì Bitcoin hay không, từ đó về sau học bá Điền coi tôi là tri kỷ, thường xuyên đến tìm tôi sau giờ học để trò chuyện về Bitcoin.

Điều này khiến Tưởng Nhiễm Nhiễm tức giận vô cùng.



Có lần, thấy chúng tôi trò chuyện say sưa, cô ta vậy mà chạy đến hỏi chúng tôi đang nói chuyện gì.

Tôi và học bá Điền nhìn nhau, rồi học bá Điền nói với cô ta: "Chuyện chúng tôi nói, chắc cậu không hiểu đâu."

Nụ cười trên khóe miệng cậu ấy khiến Tưởng Nhiễm Nhiễm tức sôi máu.

Chờ học bá Điền trở về chỗ ngồi, Tưởng Nhiễm Nhiễm vậy mà lại mỉa mai tôi, nói dù tôi có nịnh bợ học bá thế nào, cũng không thể nào cải thiện được thành tích.

"Đồ học dốt hạng ba, hạng bốn như mày thì đừng làm mất thời gian học tập quý báu của Điền Hạo Nhiên nữa. Thời gian bị mày làm mất, người ta có thể làm thêm hai bài tập rồi. Cũng đúng thôi, đồ học dốt như mày, làm sao hiểu được sự quý giá thời gian của các học bá."

Thấy Tưởng Nhiễm Nhiễm sắp trợn trắng mắt, tôi nghĩ mình nghe đến đây đã là nể mặt cô ta lắm rồi.

Trước mặt cả lớp, tôi không nói gì, trực tiếp cho cô ta một cái bạt tai.

Tưởng Nhiễm Nhiễm kêu lên một tiếng, rồi chạy đi tìm giáo viên chủ nhiệm mách lẻo.

Hừ, tao chẳng sợ mày.

Khi giáo viên chủ nhiệm bị Tưởng Nhiễm Nhiễm lôi vào, tôi khóc to hơn cả Tưởng Nhiễm Nhiễm.

Giáo viên chủ nhiệm và Tưởng Nhiễm Nhiễm đều sững sờ.

Tôi vừa khóc vừa sụt sịt: "Cô ơi, Tưởng Nhiễm Nhiễm mỉa mai con! Cô ta nói con là đồ ngu, giống mẹ con không có phúc, dù có học thế nào cũng vẫn là đồ ngu!"

Giáo viên chủ nhiệm lập tức nhìn Tưởng Nhiễm Nhiễm, ánh mắt đó, rõ ràng là đang hỏi cô ta có nói những lời khốn nạn đó hay không.