Sở Mặc Hòa cười lạnh thành tiếng, trêи khuôn mặt trẻ con tinh xảo là một mảnh dữ tợn, lửa giận mấy ngày nay áp xuống hoàn toàn bộc phát: "Có ý gì? Hôm nay nếu như hai người không đem tin tức của chị tôi nói cho chúng tôi biết, mơ tưởng bước ra khỏi cánh cửa này."Trương Tuệ cảm thấy hoảng hốt, quả nhiên là liên quan tới Sở Sở.
Lan Hương cũng không khác bà ta bao nhiêu, thế nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu.Từ khi Trương Tuệ không nghe lời cô ta, nhất định phải đi tìm tiểu đội Vân Hoán, cô ta đã nghĩ đến sẽ có một ngày này.
Chỉ là tiểu đội Vân Hoán quá mê hoặc người, nhiều ngày như vậy đều không tìm đến hai người cô ta, ngay cả thái độ tối hôm đó cũng rất ôn hòa, cô ta còn tưởng rằng tiểu đội Vân Hoán đã tin tưởng bọn họ.Quả nhiên, vẫn không thể lừa gạt được.Suy nghĩ trong đầu Lan Hương xoay chuyển không ngừng, nhưng trêи mặt không biểu hiện gì, làm mặt lạnh nhìn Vân Hoán.
Cô ta nhớ người này là đội trưởng: "Vân đội trưởng, các anh đây là muốn cưỡng chế giam giữ chúng tôi? Chẳng lẽ các anh không sợ Căn cứ trưởng trách phạt? Đừng quên, hôm nay có không ít người trông thấy các anh đưa chúng tôi đi."Lan Hương không sợ, cô ta không tin đám người này dám làm gì hai người bọn họ.
Trong căn cứ có quy định, không thể giết người.Lâm Thanh cười nhạo: "Đã là lúc nào rồi mà cô còn ngây thơ như vậy? Đây là tận thế, cô cho rằng bây giờ còn có cái gọi là Điều ước Pháp luật sao? Coi như chúng tôi xử lý hai người, cô cho rằng Căn cứ trưởng sẽ vì hai người bình thường mà cùng năm dị năng giả chúng tôi đối địch à."Sắc mặt Lan Hương trắng bệch.
Đúng vậy, hiện tại mới tận thế mấy tháng, nhưng giữa người bình thường và dị năng giả đã bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn.
Mặc dù Căn cứ trưởng nói thật dễ nghe, cái gì mà tất cả mọi người là đồng bào, phải chiếu cố lẫn nhau, thế nhưng vẫn là thiên vị dị năng giả.Vân Hoán không nói chuyện, ánh mắt chuyển hướng nhìn lên đầu cầu thang trêи tầng, thanh âm trầm thấp vang lên: "Xuống đây, đứng đó không mỏi chân à?"Tần Nhất nhíu mày, cô ra hiệu cho Vương Ổn Ổn ở sau lưng, hai người xuống lầu.Vân Hoán cau mày, thiếu niên vừa mới tắm rửa xong, sắc mặt hồng nhuận, trêи người mặc áo len màu đen có cổ hình chữ V làm lộ ra xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, thiếu nữ đi bên cạnh cũng mặc một chiếc áo len màu đen, thoạt nhìn giống như là áo tình nhân.Có chút...chướng mắt."Hoán ca." Tần Nhất lên tiếng chào hỏi với Vân Hoán, sau đó cùng Vương Ổn Ổn ngồi trêи ghế sô pha bên cạnh.
Cô và Ổn Ổn không quen Sở Sở, lúc này ngồi xem là được.Đỗ Nguyên nhìn Tần Nhất một chút, anh ta luôn cảm thấy ân nhân có chút là lạ.
Đỗ Nguyên gãi đầu một cái, cụ thể là gì thì anh ta lại nói không nên lời.Vân Hoán cảm thấy có chút không vui, sắc mặt cũng càng khó coi, khí lạnh trêи người bỗng nhiên lên cao: "Tôi không có thời gian cùng các người ở chỗ này múa mép khua môi, kể lại cặn kẽ tình huống ngày đó cho chúng tôi biết, nếu không..."Vân Hoán nhàn nhạt lên tiếng, tiện tay ngưng tụ ra một viên hỏa cầu, lốp bốp nổ ra chút hoa lửa: "Tôi có thể không giết cô, nhưng sẽ hủy mặt cô."Lan Hương phát run, hủy dung, cái này cùng với việc giết cô ta thì có chỗ nào khác nhau chứ? Mặt đối với phái đẹp mà nói thì chính là sinh mệnh, huống chi cô ta không có dị năng, chỉ là người bình thường.
Cô ta chỉ có một cái biện pháp để có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện giờ, đó chính là dựa vào gương mặt này gả cho một dị năng giả.Lan Hương cụp mắt: "Được, tôi nói."Vân Hoán nhàn nhạt nhìn quét qua Lan Hương: "Đừng có nói phiên bản các người đã sửa đổi, tốt nhất là nên nói thật."Hỏa cầu màu vỏ quýt vui sướиɠ phát ra tiếng vang lốp bốp, Lan Hương nghe mà da đầu căng ra, cô ta có thể cảm giác được hai má của mình đang phát đau.Trương Tuệ bảo vệ Lan Hương, bà ta hoảng sợ nhìn chằm chằm hỏa cầu trêи tay Vân Hoán: "Tôi nói, tôi cái gì cũng đều nói, xin đừng hủy mặt của Lan Hương.""Sở Sở đúng là do tôi cứu, nhà tôi ở một thôn nhỏ giáp ranh thành phố Y.
Khi tận thế xảy ra được mấy ngày, tôi phát hiện Sở Sở ngã trước cửa nhà tôi, sau đó con bé nói với tôi là nó và người thân bị tách ra.".