Khóe miệng Tần Nhất hơi cong, nhưng đều là ý cười trào phúng. Hạ Thiên Vũ có phải đứa ngốc không? Một mặt mơ ước Tần Hàn Vũ, nhưng mặt khác lại châm chọc chê cười em trai người ta, đây không phải đầu óc có bệnh thì là gì.
"Đồ xấu xí, nơi này không đến lượt mày nói chuyện." Hàng lông mày của Hạ Thiên Vũ nhíu lại, trên mặt tràn đầy sự ngang ngược.
"Tần Hàn Vũ nhất định là của tao, đợi sau này tao và anh ấy ở bên nhau, tao nhất định sẽ bảo anh ấy đuổi cổ mày ra ngoài." Hạ Thiên Vũ vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tần Hàn Mạt.
Cô ta luôn cảm thấy Tần Hàn Mạt là vết nhơ cả đời của Tần Hàn Vũ. Nam thần đẹp trai như vậy, tại sao lại có thể có đứa em trai xấu như thế cơ chứ.
Tần Nhất liếc mắt nhìn Hạ Thiên Vũ một vòng, sau đó trong lòng lặng lẽ đưa ra đánh giá, người này là một tên não tàn.
Tần Hàn Mạt không thèm để ý đến cô ta, anh hoàn toàn không muốn nói chuyện với người đầu óc có bệnh. Dù ngươi nói bất cứ chuyện gì, cô ta đều sẽ nghe không lọt, khăng khăng cho rằng tất cả mọi việc mình làm đều đúng.
Tần Hàn Mạt bơ Hạ Thiên Vũ, dắt Tần Nhất vòng qua đám người Hạ Thiên Vũ.
"Mày, mày đứng lại đó cho tao! Đồ xấu xí kia, tao ra lệnh cho mày dẫn tao đi gặp anh Hàn Vũ."
Hai tay Hạ Thiên Vũ chống nạnh, nổi giận đùng đùng quát lên. Tần Hàn Mạt xấu xí đáng chết, lại dám không để ý tới cô ta, cô ta nhất định phải bảo anh Hàn Vũ đánh cho tên này một trận.
Tần Hàn Mạt không dừng lại, nhưng Tần Nhất lại đứng lại.
Trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp tràn đầy lãnh ý, cô, rất không thích cái từ "đồ xấu xí" này, nhất là nó còn xuất ra từ trong miệng Hạ Thiên Vũ.
Người Tần gia bao che khuyết điểm, Tần Nhất cũng không ngoại lệ. Mặc dù quan hệ hiện tại giữa cô và người Tần gia khá vi diệu, nhưng nói cho cùng thì huyết mạch trong người cô vẫn là của Tần gia. Bản thân cô có thể làm khó dễ họ, nhưng những người khác thì không thể.
"Nè, đồ xấu xí nói người nào?" Khí lạnh trong mắt phượng gợn sóng lăn tăn, người quen cô đều biết cô hiện giờ đang rất tức giận.
"Đồ xấu xí nói mày." Hạ Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi mở miệng ra nói, cô ta vừa rồi không chú ý tới Tần Nhất, lúc này trông thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô, ghen ghét dưới đáy mắt làm thế nào cũng không thể che đậy.
Khóe mắt Tần Nhất hơi cong: "Hóa ra cô cũng biết à."
Tần Hàn Mạt "phốc" một tiếng bật cười, khuôn mặt tuấn tú trở nên sinh động hơn, mặt mũi tinh xảo, ngược lại làm cho người ta nhất thời quên đi vết sẹo trên mặt anh.
Trong mắt Tần Hàn Mạt đong đầy sự cưng chiều, em gái của anh thật đáng yêu.
Hạ Thiên Vũ sững sờ, lập tức kịp phản ứng lại, trên mặt đau rát, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Tần Nhất: "Tiểu tiện nhân, mày nói người nào hả? Mày mới là đồ xấu xí, cả nhà mày đều là đồ xấu xí."
Con gái làm gì có ai không để ý tới dung mạo của mình, Hạ Thiên Vũ càng để tâm hơn. Cô ta vẫn luôn biết khuôn mặt là tất cả vốn liếng của mình, không có gương mặt này, Tần Hàn Vũ làm sao có thể chú ý tới cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta lại có cảm giác nguy cơ, mặc dù trong lòng cô ta không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, thiếu nữ trước mắt so với cô ta còn xinh đẹp hơn.
Tần Nhất cười khẽ, môi đỏ khẽ mở, dung nhan thanh lãnh bỗng nhiên có chút mị hoặc chúng sinh: "A, cô nói cả nhà tôi đều là đồ xấu xí, thế nhưng anh Hàn Vũ cô yêu nhất cũng nằm trong phạm vi đó đấy."
"Mày nói bậy, mày với anh Hàn Vũ có quan hệ gì?" Hạ Thiên Vũ đột nhiên có chút hoảng, vẻ ngoài của Tần Nhất là vẻ đẹp lưỡng tính siêu việt, ngay cả cô ta là con gái nhìn cũng si mê không thôi.
Nếu như anh Hàn Vũ thật sự nhìn thấy tiểu tiện nhân này, vậy cô ta...vậy cô ta còn có cơ hội sao?
"Có quan hệ gì à?" Tần Nhất chớp chớp mắt, lông mi thật dài giống như hồ điệp xinh đẹp đang vỗ cánh, mắt phượng lóng lánh trong suốt, khiến tâm người nhìn khẽ run.