Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta

Chương 48: 48




Trước mắt Sở Nhiên bao phủ một tầng hơi nước mông lung, khắp cơ thể hắn lúc này có một dòng lôi điện chạy qua khiến cả người hắn đều tê dại không thể động đậy, nhưng lại không ngăn được cảm giác đau đớn xé da xé thịt mà đối phương mang đến.

Là Thẩm Dục sợ hắn phản kháng, y để dị năng hệ lôi của mình chạy loạn trong cơ thể hắn, khiến hắn tê dại mất đi cảm giác, chỉ có thể đón nhận y, không phản kháng lại y.1
Bàn tay dày rộng với những vết chai sần của đối phương chu du khắp nơi trên cơ thể hắn, y vuốt ve đôi gò má vẫn không chịu có chút thịt nào, cánh mũi cao thẳng, đôi môi nhạt màu nay ướt át đỏ ửng dị thường rồi đến chiếc cổ thon gầy.

Xuống nữa là xương quai xanh rõ rệt cùng lồng ngực gầy yếu, tiếp đó là cái bụng nhỏ mềm mại, tuyến nhân ngư xinh đẹp rồi đến cặp mông tròn trịa đầy đặn và đôi chân thon dài khiến người đắm đuối khi được nó cuốn lấy.1
Lồng ngực gầy gò, phập phồng với những chiếc xương sườn ẩn hiện và đôi nhũ hoa nho nhỏ nhạt màu, hơi thở của y kề sát làn da khiến lồng ngực hơi run lên, hơi thở càng lúc càng kề sát, môi lưỡi trơn mềm ướt át bao phủ lấy nhũ hoa chơi đùa.

Một lực hút đột ngột ập đến như muốn kéo rời nó khỏi cơ thể chủ nhân, bên còn lại cũng được cẩn thận cọ sát kích thích.

"Hm...!" Sở Nhiên bị cảm giác kì lạ như có dòng điện chạy qua làm cho bật ra tiếng kêu khẽ.

Vốn chỉ là ướt át trêu đùa, đột nhiên đau đớn xé da ập đến khiến hắn kêu đau, Thẩm Dục rời đi khỏi nhũ hoa nho nhỏ đáng yêu đã dựng đứng, mà vây xung quanh nhũ hoa là hàng dấu răng chỉnh tề đã rướm máu.


Hơi thở nóng hổi phả vào tai cùng âm thanh trầm khàn dị thường của nam nhân "A Nhiên, em nói tiếp theo tôi nên đánh dấu ở đâu đây a."
Sở Nhiên lúc này không biết bản thân nên nói gì cho đúng, khắp cơ thể hắn lúc này nơi nơi đều là dấu răng chỉnh tề y để lại, tấm thảm màu xám dưới thân hắn cũng thấm máu từ vết cắn mà để lại những vệt nâu đỏ chưa khô.

Hắn không sợ đau, nhưng loại đau đớn này không giống, đau đớn Thẩm Dục mang đến cho hắn pha đủ thứ cảm xúc phức tạp, nó không giống bất cứ cơn đau nào hắn từng chịu qua.

Quá mức lạ lẫm.

Lại một lần nữa ngoan độc cắn lên đầu vai trắng nõn của đối phương, bên tai nghe tiếng rên khẽ đau đớn, trong miệng lại là mùi vị rỉ sét tanh nồng nhưng lại ngọt ngào.

Y muốn người này là của y, từ trong ra ngoài đều muốn.

Ý thức một mảnh mông lung, đột nhiên hắn nghe thấy đối phương nói "A Nhiên, em muốn nằm sấp hay ngửa?"
Rồi hắn lại nghe y tự trả lời "Nhưng mà tôi nghĩ em nên nằm ngửa, vì tôi muốn tôi luôn ở trong mắt em."
Từ cơ thể đến linh hồn bị cảm giác đau đớn bao phủ, làm cho phản ứng lúc này của hắn rất chậm chạp, đến khi kịp phản ứng lại thì nơi tư mật kia thế nhưng đã bị mạnh mẽ xé rách, một ngoại vật nóng bỏng lại to lớn cố chen vào bên trong.

Loại đau đớn bị xé toạc ra này làm hắn nhịn không được mà kêu lên đau đớn.

Thẩm Dục lúc này không để ý đến mình có làm hắn bị thương hay không, y coi máu chảy từ miệng vết thương là chất bôi trơn mà mạnh mẽ ra vào.1
Không còn dáng vẻ ôn nhu như trong kí ức của Sở Nhiên, trong đầu y lúc chỉ nghĩ phải khiến người này thuộc về mình, hoàn toàn là của mình.

Phải khiến đối phương không bao giờ rời đi, khiến hắn trong mắt chỉ có y.


Cả người đều tê dại đến không thể nhấc một ngón tay, Sở Nhiên chỉ có thể mặc cho y chi phối cơ thể mình, cũng để mặc cho bản thân cùng y phóng túng.

Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, Thẩm Dục lấy sự ngây ngô của hắn ra mà trêu đùa cùng nhau triền miên, nhân lúc hắn mơ hồ sẽ mạnh mẽ tiến sâu vào trong khiến hắn giật mình rồi khe khẽ rên rỉ ra tiếng mà nuốt lấy những âm thanh dụ hoặc đó.

Tách khỏi đôi môi hé mở dụ dỗ y của đối phương, Thẩm Dục đặt lên ngọn tóc, khóe mi rồi đến vành tai hắn những nụ hôn nhẹ nhàng.

Thứ to lớn kia vẫn ở trong hắn ra vào chứng tỏ sự hiện hữu của nó, giọng nói y khàn đặc cùng tiếng thở dốc vang bên tai hắn "Rõ ràng cơ thể em không muốn rời bỏ tôi, vì em lại muốn rời bỏ tôi?"
Một câu hỏi lại nửa đùa nửa nghiêm túc, đầu óc Sở Nhiên lúc này không thể suy nghĩ nổi, hắn chỉ theo bản năng mà gọi y "Dục...!hức ah..."
Nghe Sở Nhiên gọi tên mình, Thẩm Dục như thanh tỉnh lại, y cảm thấy mình thật sự là điên rồi mà, rốt cuộc bản thân y tại sao lại đi đến bước này chứ?.

Vòng tay y siết chặt lấy hắn như muốn dung nhập hắn vào trong cốt tủy của mình, đem mặt vùi sâu vào hõm cổ hắn.

Sở Nhiên tại sao không phải là của y chứ.

Tại sao y chỉ có thể khiến hắn thông qua mình mà nhìn thấy người khác!
Trước kia là y chấp nhận mình làm một thế thân ở bên cạnh đối phương, biết rõ người đối phương muốn không phải là mình nhưng vẫn ngoan cố ở bên.


Nhưng mà đến cuối cùng y không giống người đó, y không phải người đó thì sao có thể giống được.

Sao có thể khiến Sở Nhiên đối với y giống người đó.

Sự thanh tỉnh ngắn ngủi lại bị sự bạo ngược vây lấy, Thẩm Dục như tuyên bố quyền sở hữu với bạn đời mà ở trên gáy hắn cắn xuống một dấu vết thật sâu, máu màu đỏ tươi cũng tí tách chảy ra.

Chẳng biết Sở Nhiên lấy sức lực ở đâu mà đưa tay bấu chặt lấy tấm lưng rộng lớn của y, phía dưới bị y ra sức đưa đẩy làm hắn không nhịn được mà thở dốc rên rỉ thành tiếng.

Cảm giác sung sướng kì lạ vây lấy tâm trí hắn, thứ cảm giác nóng rực căng chặt phía trước được giải phóng khiến hắn run lên, mặt sau cũng bất giác siết chặt lấy thứ không ngoan ngoãm chỉ biết trêu đùa mình.

"Hm, A Nhiên, em thả lỏng chút...!đừng siết chặt như vậy."
Ý thức Sở Nhiên dần mơ hồ, hắn không nghe thấy y nói gì cả, khi có thứ dịch nóng hổi ngập tràn bên trong, hắn rên rỉ khẽ khàng lẩm bẩm bên tai y "Dục...!Dục...".