Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Chương 2



Tác giả: Thẩm Tang Du

Editor: kkoten

Trường Đức Uy rất lớn, xanh hoá làm khá tốt, không vì trang trí mà xây đài phun nước gì đó, hoa cỏ cây cối ở đây đều không phải vật phàm.

Nạp Lan Chi đi theo Nạp Lan Tông, anh em hai người nhan giá trị đều là cực cao, Nạp Lan Tông trong trường học cũng là danh nhân, một đường đi vào đã bị không ít nam sinh cản lại nói chuyện.

Nạp Lan Tông quả thực phiền chết, nhìn đám lang sói kia lấm la lấm lét mà hướng Nạp Lan Chi trên người phiêu, một lần lại một lần mà giải thích là em gái hắn, sau đó mấy đôi mắt kia liền càng luyến tiếc từ trên người em gái hắn rời đi.

Nạp Lan Tông lôi kéo Nạp Lan Chi đi vào phòng học, trong phòng học liền yên tĩnh một giây, sau đó sôi nổi ồn ào lên: "Nga ~~"

"Ồn ào cái gì, đây là em gái tôi, em ruột." Nạp Lan Tông nói. Vốn dĩ Nạp Lan Chi không muốn vào, nhưng Nạp Lan Tông sợ cô một người ở bên ngoài đi loạn, nên kéo cô vào bằng được.

Giáo viên đứng ở trên bục giảng trêu ghẹo cười nói: "Tôi còn tưởng cậu mang theo em nuôi tới, em gái cậu học lớp mấy?"

"Năm nay mới vừa thi đậu Đức Uy, đến xem trường học." Nạp Lan Tông đem đơn phân khoa đặt ở trên bàn giáo viên, sau đó đến cuối lớp dọn cái ghế dựa đặt bên cạnh chỗ của mình.

Nạp Lan Chi bị toàn ban nhìn chăm chú mà ngồi xuống.

Mấy nam sinh ben cạnh Nạp Lan Tông lại gần, "Em gái Nạp Lan tên là gì?"

"Nạp Lan Chi." Nạp Lan Chi kéo kéo khóe miệng, hơi hơi hướng Nạp Lan Tông bên kia xê dịch.

"A Chi muội muội, anh tên xxx, bạn của A Tông, A Tông thật quá không nghĩa khí, trước nay không cùng bọn anh nói qua có em gái xinh đẹp như vậy."

Nạp Lan Tông đen mặt, giống như đuổi ruồi bọ xua đuổi nói: "Đi đi đi, đừng dọa em gái tao, em tao sợ người lạ."

Người khác cũng chỉ nghĩ hắn không muốn bọn họ đến gần cô.

Nạp Lan Chi thân trên mặc áo sơmi chiffon không tay, phía dưới mặc váy dài màu đay, tóc buộc cao, lộ ra mặt trứng ngỗng trơn bóng không tì vết, đôi mắt rạng rỡ có thần, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy diện mạo của cô đều sẽ cảm thấy cô thực dễ gần, làm người ta có hảo cảm, nhưng trên thực tế, cô rất khó thân cận.

Khi còn nhỏ Nạp Lan Chi trầm mặc ít nói làm cha mẹ cô hoài nghi cô bị bệnh trầm cảm, trừ bỏ cùng người trong nhà nhiều lời nói mấy câu, cùng những người khác trên cơ bản là không giao lưu. Sợ hãi hoàn cảnh xa lạ, sợ người lạ, có thể nói là sợ giao tiếp.

Nạp Lan Tông tuy rằng hy vọng cô có thể cởi mở một chút, nhưng cũng không hy vọng cô không thoải mái.

Phiếu điểm phát xuống dưới, chủ nhiệm lớp nói nói mấy câu thì cả lớp tới hội trường tham gia toạ đàm.

Nạp Lan Chi muốn đi dạo một chút, không muốn đi nghe toạ đàm nhàm chán.

"Di động cầm lấy, chờ chút nữa anh gọi cho em." Nạp Lan Tông do dự một chút, cũng không bắt buộc cô theo mình.

Nạp Lan Chi không phải lần đầu tiên tới Đức Uy, nhưng hiện tại thân phận khác trước kia, tâm trạng cũng không giống. Đức Uy rất lớn, Nạp Lan Chi chỉ dám đi chung quanh khu dạy học, bên cạnh khu dạy học từ lùm cây vây thành nối đi nhỏ quanh co khúc khuỷu dẫn đến một cái đình.

Nạp Lan Chi dọc theo nối đi thấy một cây hoa anh đào nở rộ hoa rơi phủ kín mặt đất. Cạnh gốc cây còn có một chiếc ghế dài, Nạp Lan Chi tìm chỗ ngồi xuống tránh nắng, lấy di động ra chụp mấy tấm ảnh, sau đó phát lên Weibo.

Sơn chi cute: Trường học mới hoàn cảnh không tồi /[ ảnh ][ ảnh ][ ảnh]

Nạp Lan Chi trên Weibo cũng coi như có chút danh tiếng, fans có hơn ba ngàn, cô thích phát một ít về quan điểm phối đồ hoặc là nhận xét về thời trang, cũng có không ít người theo dõi.

Nháy mắt đã có người bình luận.

[kẽo kẹt kẽo kẹt]: A a a, sơn chi ở cái gì trường học a, hảo mỹ a!

[Đám mây]: Hâm mộ hâm mộ, cảm giác trường học không bình thường a, trường quý tộc tư nhân đi!

Có điểm quen mắt, đây không phải là con đường có cây hoa anh đào nổi danh ở Đức Uy sao? A a a a, đừng nói Sơn chi đang ở Đức Uy nhaaa!!!

Mộc Uyển Tình tắt di động, thần sắc kích động còn ở trên mặt, lập tức nói với phó hội trưởng bên cạnh: "Tôi có chút việc, chờ lát nữa nói chuyện tiếp cậu đi trước đi!"

Không đợi phó hội trưởng phản ứng, Mộc Uyển Tình tựa như một cơn gió chạy ra ngoài.

Lúc Mộc Uyển Tình đến chỗ cây hoa anh đào, liếc mắt một cái liền thấy được Nạp Lan Chi đang ngồi trên ghế chơi di động, kích động nắm lấy di động, vừa định mở miệng, liền ngăn lại chính mình, liều mạng đối với chính mình nói không thể dọa đến cô.

Nạp Lan Chi cảm giác có người đang nhìn mình, ngẩng đầu, liền thấy Mộc Uyển Tình nhìn mình không chớp mắt.

Mộc Uyển Tình tiến lên vài bước, rút tay cắm ở trong túi ra lại cắm vào, hoàn toàn không kềm chế được bản thân. Có chút ảo não mà cắn cắn môi dưới, phải biết rằng nữ thần rất sợ người lạ đâu, Mộc Uyển Tình sợ làm cô sợ, lộ ra tươi cười đầy thiện ý, phóng ra thanh âm nhu hòa: "Đồng học, em như thế nào ở chỗ này?"

Nạp Lan Chi không nói gì.

Mộc Uyển Tình lại đến gần rồi một chút, "Em tên là gì?"

"Tôi không quen cô." Cuối cùng cô cũng nói ra một câu.

Đôi mắt Mộc Uyển Tình cong thành hình trăng khuyết, trong mắt tinh tinh điểm điểm, hảo manh hảo manh! Nữ thần lúc còn là học sinh thật sự ngốc manh ngốc manh. "Chị tên là Mộc Uyển Tình, học cao nhị, em là học sinh của Đức Uy sao?"

Nạp Lan Chi nghiêm túc mà suy xét một chút, còn không có khai giảng xem như không phải sao? " Đúng, anh trai tôi."

Mộc Uyển Tình nhớ rõ nữ thần đời trước học cao trung ở tứ trung, trực tiếp xem nhẹ chữ " Đúng" phía trước. "Anh em là ai a? Em còn chưa nói cho chị tên của em."

"Nạp Lan Tông, Nạp Lan Chi." Nạp Lan Chi lần đầu tiên gặp phải người phóng khoáng tự nhiên như vậy, qua lại đánh giá một phen, cô gái rất xinh đẹp, chính là nói quá nhiều.

"Nguyên lai em là em gái Nạp Lan Tông a, em hôm nay là bồi hắn tới sao? Blah blah blah blah......" Mộc Uyển Tình ý thức được chính mình nói quá nhiều, ngượng ngùng cười cười: "Chị có điểm nói nhiều, em không ngại đi?"

Nạp Lan Chi lắc đầu: "Tôi có để ý."

Mộc Uyển Tình: ~(- "-) ~

Mộc Uyển Tình cười gượng hai tiếng, không khí xấu hổ vài phần, Mộc Uyển Tình lại tìm cái đề tài: "A Chi, Weibo của em là gì? Chúng ta follow nhau thế nào."

Mộc Uyển Tình nhớ rõ kiếp trước có một bài báo đánh giá Nạp Lan Chi nói như vậy, Nạp Lan Chi từ nhỏ tính cách trầm mặc ít nói, không thích cùng người khác kết giao, đây là xu hướng tính cách trong hiện thực, trong đời sống hiện thực là chứng sợ xã hội, nhưng cô ấy lại rất thích hình thức kết giao trên internet. Cô ấy là một Weibo khống, thực thích phát Weibo, hơn nữa bạn sẽ phát hiện, cô ấy ở thế giới internet biểu hiện ra tính cách tương phản với hiện thực.

Bài báo này phân tích Nạp Lan Chi thực chuẩn, trong đời sống hiện thực bệnh trầm cảm nhẹ đã hình thành, thiếu bạn bè, đồng thời chứng sợ xã hội cũng làm cô ấy không vượt qua được chướng ngại tâm lý, cho nên internet liền thành con đường tốt nhất cho cô ấy.

Nạp Lan Chi vẫn là đem tên Weibo nói cho cô(MUT), Mộc Uyển Tình đã sớm follow cô(NLC), cũng giả mô giả dạng mà cho cô (NLC) xem Weibo của mình, chờ nhìn đến thông báo được follow kia, Mộc Uyển Tình hạnh phúc đến độ muốn mạo phao phao.

Nạp Lan Tông tìm tới, Mộc Uyển Tình mới lưu luyến không rời mà cùng Nạp Lan Chi tạm biệt.

"Em như thế nào cùng Mộc Uyển Tình nhận thức?" Nạp Lan Tông có một chút buồn bực, xem Mộc Uyển Tình đối em gái hắn thái độ thân thiện, tổng cảm thấy giống như nhận thức thật lâu.

" Em không quen cô ấy." Nạp Lan Chi cũng buồn bực, nơi nào chạy ra người như vậy.

Hai anh em mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều không nói lên lời.

"Được rồi, anh mang em đi ăn cơm, đi Đông Phương quảng trường đi, thuận tiện nhìn xem cửa hàng."

_____đường phân cách kkoten_____

Nạp Lan Tông nhìn quanh nội thất trong cửa hàng, vừa lòng nói: "Trang hoàng không tồi, chỉ cần mua mấy cái giá áo nữa là được, lại lắp thêm cái điều hòa."

"Anh muốn bán quần áo gì? Cho nam hay nữ?"

"Cửa hàng này trước kia là bán nữ trang, trang hoàng cũng phù hợp với nữ trang, vẫn là bán nữ trang đi, ham muốn mua sắm của phụ nữ tương đối lớn." Nạp Lan Tông sờ sờ cái giá pha lê ban đầu chủ tiệm lưu lại, một tầng bụi bẩn, thổi thổi.

Nạp Lan Chi nghĩ nghĩ, lấy ra di động tìm tòi một chỗ, nói: "Thượng Hải có xưởng trang phục bán sỉ, bên trong quần áo có nhiều kiểu mới, còn có phong cách Trung Hàn Nhật, tương đối phù hợp."

Nạp Lan Tông bước nhanh đến, hắn biết Nạp Lan Chi trên Weibo vẫn luôn phát một ít về thời trang, không nghĩ tới cái này cũng biết. "Phổ Đông a, không bằng chúng ta ngày mai liền đi, chúng ta đi mua cái điều hòa trước, sau đó trang trí lại nơi này một chút, tên cửa hàng cũng phải sửa."

"Anh có bao nhiêu tiền?"

Nạp Lan Tông tính tính: "Có hơn tám ngàn."

Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh cho bọn họ tiền tiêu vặt đều thực dư dả, tiết kiệm lại cũng còn không ít.

"Điều hòa khoảng hai ba ngàn, còn chưa tính tiền điện, tiền nước cùng với tiền mua trang phục, tiền trang trí mặt tiền cửa hàng, như vậy đi, em lấy ra bốn ngàn, cuối cùng chia hoa hồng 30%."

Nạp Lan Tông sảng khoái đáp ứng.

"Điều hòa mua ở máy cửa hàng bán đồ điện cũ đi, chỉ hai tháng không cần phải mua cái mới, nhưng còn phải mua mấy cái giá treo quần áo, túi thì mua trên mạng một ít túi giấy bán sỉ......" Nạp Lan Chi tính toán từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ làm Nạp Lan Tông xen vào cũng không có xen vào được.

"A Chi, em đều tính từ trước đi, anh còn không hề nghĩ đến." Nạp Lan Tông nói

Nạp Lan Chi hướng hắn cao lãnh mà hừ hừ hai tiếng, "Bởi vì, anh ngốc."

Buổi tối ăn cơm, Nạp Lan Tông cùng cha mẹ khoe ra một chút hiệu suất làm việc của mình, cuối cùng lời nói vừa chuyển: "Đương nhiên, còn phải cảm tạ A Chi vì anh bày mưu tính kế.''

Nạp Lan Chi vừa lòng mà nheo lại đôi mắt, làm nũng đối cha mẹ nói: "Còn không phải anh quá ngốc! Ba mẹ, anh trai ngốc như vậy, về sau nhà ta sinh ý vẫn là dựa con đi ~"

Thẩm Dĩnh cùng Nạp Lan Thừa Lập kinh ngạc rất nhanh liền vui sướng, không che dấu được cao hứng.

"Vẫn là A Chi thông minh, ba ba sinh ý về sau liền giao cho con."

Thẩm Dĩnh liền càng cao hứng, gắp đồ ăn vào chén cho con gái, sủng ái không thôi, "Về sau A Chi lưu tại trong nhà kén rể."

Thẩm Dĩnh sau khi sinh xong Nạp Lan Tông vẫn luôn muốn có một cái áo bông nhỏ nũng nịu, cho nên sau khi sinh Nạp Lan Chi ra liền thiên kiều bách sủng, ai biết con gái tính tình lạnh nhạt, đừng nói là làm nũng, ngày thường nói chuyện đều rất ít, tan nát cõi lòng a, hiện tại cuối cùng tốt hơn rất nhiều.

Nạp Lan Tông dùng chiếc đũa chọc bát cơm, ai oán không thôi: "Con có phải là con ruột hay không?"

Nạp Lan Thừa Lập lại nói đến khu bể bơi mới: "Nhà chúng ta vẫn ở tầng trên của khu bể bơi, A Tông, A Chi, đối nhà mới có yêu cầu gì? Đến lúc đó ba ba cùng kiên trúc sư nói."

"Con tùy tiện, đừng làm cho quá sức tưởng tượng là được, con muốn phòng đơn giản một chút." Nạp Lan Tông không sao cả mà nhún vai.

Nạp Lan Chi nghĩ nghĩ: "Con không muốn phòng công chúa, con thích phong cách đơn giản, con phác họa cho ba ba xem.

"A Chi chán ghét phòng ở hiện tại sao? Là không thích mẹ trang trí cho con sao?" Thẩm Dĩnh ra vẻ thương tâm nói.

Nạp Lan Chi rối rắm một chút, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Không phải a, chính là con đã không còn hợp nữa, con lớn rồi."

Thẩm Dĩnh trong lòng thoải mái.

Nạp Lan Thừa Lập: "Không có yêu cầu khác sao?"

"Ba ba, nhà chúng ta chỉ làm khu bể bơi thôi sao? Vì sao không làm thành khu vui chơi giải trí luôn?"

Nạp Lan Tông đầu óc linh hoạt, bản thân có tố chất kinh doanh, cũng nói: "Đúng vậy, lầu một bơi lội, lầu hai có thể là phòng tập thể thao, ktv hoặc là uống trà.

Nạp Lan Thừa Lập trong lòng cũng động tâm.

"Được thì được, những phải xem năng lực tài chính nhà chúng ta. Nếu muốn như vậy, ít nhất cũng phải mấy trăm vạn." Thẩm Dĩnh thở dài một tiếng.

Nạp Lan gia không thiếu tiền nhưng cũng không phải đại tài chủ, trăm vạn vẫn phải có, nhưng sao có thể đem hết của cải đi đầu tư được.

"Có thể cho thuê, nhà của chúng ta có thể kinh doanh được bao nhiêu thì kinh doanh bấy nhiêu, không được thì cho thuê, mặc kệ cho thân thích hay người ngoài thuê." Nạp Lan Chi nói.

Nạp Lan Thừa lập: "Được rồi, nói sau."

Nạp Lan Tông không cam lòng định nói thêm, Nạp Lan Chi nhìn bộ dáng của ba hẳn là nghe lọt được, dẫm chân Nạp Lan Tông, ý bảo hắn dừng lại.