“Cô chờ tôi” Diệp Thâm nói xong không đợi Hoa Chiêu cự tuyệt liền xoay người rời đi.
Hoa Chiêu há hốc mồm, vậy mà cũng không nói ra chữ “ không”.
Có người, chỉ trong nháy mắt liền có ma lực khiến người ta động lòng.
Chờ anh ta trở lại rồi nói sau!Không đúng, có lẽ vừa đi ra ngoài anh ta càng nghĩ càng hối hận, bây giờ cô đáp ứng, đến lúc đó người ta không đến, chẳng phải là xấu hổ?Chung quanh an tĩnh lại, chỉ còn một mình trong phòng, Hoa Chiêu đặt mông ngồi lên giường đất, sửa sang lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Xuyên đến, cô mới trả hết nợ thế chấp mua nhà và xe, hiện tại không biết tiện nghi cho người nào?Hiện tại ngẫm lại, cha mẹ một năm trước qua đời, lại là chuyện tốt, tránh khỏi người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, lại để cho họ càng them thống khổ.
Ngoại trừ những thứ này, kiếp trước đối với nàng mà nói, lại không có gì rang buộc, ngược lại có chút may mắn, không cần mỗi ngày thức đêm tang ca rồi.
Nhìn lại hiện tại…Hoa Chiêu cúi đầu, có đôi khi mộng tưởng trở thành sự thật kì thật cũng phông phải là chuyện gì tốt, ngực lớn như vậy, cô tiêu thụ không nổi a.
Cứ ngồi như vậy, cô liền cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, trên người cũng bắt đầu đổ mồ hôi, Hơn nữa lại đói đến mức cô muốn nhổ mấy cọng hành lá trên bệ cửa sổ lên ăn.
Làm bậy a! Cô từng là người sống rất tỉ mỉ, cho tới bây giờ chưa từng ăn hành cùng tỏi.
Không được, kìm nén đến quá khó chịu.
Hoa Chiêu đưa tay, nâng lên bộ ngực cỡ đại, việc cần kíp bây giờ là giảm cân! Nếu không ngày nào đó đang ngủ cũng có thể đem chính mình ngột chết.
Nói giảm cân, cái này cô có kinh nghiệm, thời gian cha mẹ vừa mới qua đời, cô ăn uống quá độ, lập tức mập lên 30 cân, sau đó bị chính mình trong gương doạ sợ, cố gắng nửa năm lại giảm trở về.
Kỳ thực giảm béo chỉ cần hai yếu tố chính: ngậm miệng và khởi động chân.
“Bắt đầu hành động!” Hoa Chiêu hô to một tiếng, tự động viên mình, sau đó bắt đầu dò xét hoàn cảnh bây giờ.
Hoa gia gồm một căn nhà đất ba phòng ở, ông nội ở phòng phía Đông, cô ở phòng phía Tây, gian ở giữa là phòng khách kiêm phòng bếp.
Nhà đất rất dột nát, đã hơn 10 năm rồi, cũng may ông nội là cựu chiến binh vinh quang, trong thôn hang năm cho người đổi nóc nhà, không bị lọt mưa.
Nhưng những tờ báo dán trên vách tường, đã nhiều năm chưa đổi qua, phía trên gồ ghề lồi lõm, rơi đầy bụi bặm.
Cả nhà chỉ có ba món gia cụ, chiếc bàn và cái tủ bị vỡ trong phòng cô, cộng thêm phòng bếp có một cái tủ đựng chén bát rơi mất nửa cánh cửa.
Ấn tượng duy nhất của Hoa Chiêu là ngôi nhà rất bẩn thỉu và hỗn loạn.
Cái này cũng có thể hiểu, nguyên chủ lười biếng trời sinh, Hoa Cường là một người đàn ông, lão nhân, bệnh nhân, cả đời không biết cái gì gọi là thu thập nhà cửa, chỉ cần nhà không đổ, hẳn là có thể ở.
Đi ra khỏi phòng, hai mắt Hoa Chiêu sáng lên.
Một cái sân lớn, thoáng mát, rộng rãi hơn 2 mẫu, xung quanh dùng nhánh cây làm một cái hang rào tre đơn giản.
Trong đất ngược lại cái gì cũng không trồng, một mảnh hoang vu.
Bởi vì bây giờ là mùa xuân, Đông Bắc tháng 4, chính là thời kì giáp vụ (* dễ gây đói kém).
Nhìn xung quanh là những ngọn đồi xám xịt, phía sau Hoa gia là một ngọn đồi thấp, vẫn còn tuyết mùa đông in bóng núi.
Hoa Chiêu nhìn sân nhỏ, cười thật tươi.
Cô là dân thành phố, lại rất thích trồng trọt, vì thế dốc sức liều mạng công tác, dùng nhiều hơn mười vạn mua một căn nhà nhỏ có sân ở lầu 1, khoảng sân nhỏ vỏn vẹn 20 mét vuông.
Bây giờ lại có 2 mẫu đại viện, cho dù là nông thôn nền nhà không đáng mấy tiền, cô cũng rất thích, cô coi như đây là biệt thự thôn quê rồi!.
Hít sâu một hơi, không khí lạnh tràn ngập hương cây cỏ, Hoa Chiêu run rẩy trở về nhà: “Khởi động, khởi động!”Cô là một người sạch sẽ và không thể chịu được sự bừa bộn.
Bắt đầu với tủ quần áo và giường ngủ!.
Vừa mới rồi ở trong phòng không cảm thấy, vừa đi ra quay trở lại, trong phòng cái mùi quần áo, chăn nền đều muốn bốc mùi rồi! Chỉ có heo mới có thể sống nổi trong hoàn cảnh này.
Hoa Chiêu xốc chăn bông lên, chợt thấy trên đó có một vệt đỏ, đột nhiên nhớ tới đêm qua…Chờ một chút! Xoá những hình ảnh kiều diễm kia ra khỏi đầu, cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, nguyên chủ trải qua tối hôm qua, liền mang thai…sau đó sinh một cặp song sinh.
Ông trời ơi…!Hoa Chiêu đứng yên tại chỗ!Đứa trẻ!Cô sẽ có con, tận 2 đứa!Ah! Ah! Ah! Cảm tạ trời xanh! Cảm tạ chư vị thần phật! lại để cho cô có con thật dễ dàng!Trước đây cô bị tai nạn xe hơi, phải cắt bỏ buồng trứng hai bên,cả đời cũng không thể có con, đây cũng là nguyên nhân khiến cô 30 tuổi vẫn chưa lấy chồng.
Cô không muốn kết hôn nhưng lại phi thường muốn có con của riêng mình!Hiện tại thân thể này thuộc về cô, và đứa con trong bụng tất nhiên cũng là của cô.
“Cảm ơn, cảm ơn” Hoa Chiêu hô một tiếng, quỳ xuống đất bái lạy.
Xuyên việt đều đã xảy ra, còn cái gì không thể phát sinh, những điều không tin trong quá khứ, cô cũng bắt đầu tin.
Sau ba lần bái lạy, cô đột nhiên trông thấy có một mảng xanh lục phía dưới chân giường.
Hoa Chiêu thò tay nhặt lên, hoá ra là một mặt dây chuyền màu xanh ngọc lục bảo, trong suốt như pha lê, màu xanh hoàng đế, vài thập niên về sau có giá trị mấy trăm vạn.
Cô nhớ trong trí nhớ của mình có mặt dây chuyền này, là của Diệp Thâm, tối hôm qua cô kéo xuống… Sau đó Diệp Thâm quay lại tìm, nhưng nguyên chủ thế nào cũng không trả, Diệp Thâm cũng không cần nữa.
Lại về sau, nguyên chủ mang thai thèm ăn, tiền trong nhà bị nàng ăn sạch, cô em họ Hoa Tiểu Ngọc tới đây tìm nguyên chủ, bỏ ra 10 đồng mua mặt dây chuyền này.
Đột nhiên, Hoa Chiêu híp hai mắt lại, trong trí nhớ của nguyên chủ có một số chuyện, nhưng nguyên chủ không hiểu nó có ý nghĩa gì.
Nhưng theo quan điểm của Hoa Chiêu hiện tại, “ý tứ” có thể rất lớn đấy.
Hoa Tiểu Ngọc từ khi có được dây chuyền này, cô ta đã thay đổi từ con vịt xấu xí thành một con thiên nga trong vòng một năm.
Cuộc sống của gia đình Hoa Tiểu Ngọc ngày càng tốt, không biết làm sao mà có thể trở thành vạn nguyên hộ.
Nguyên chủ trước khi chết, họ đã rời nông thôn, lên thành phố phát triển.
Trong trí nhớ của nguyên chủ có một màn, cô ấy sau khi nhận được tiền sinh hoạt từ Diệp Thâm thì cầm 10 đồng đi chuộc mặt dây chuyền về, Hoa Tiểu Ngọc sống chết không đưa, bị nguyên chủ đánh một bạt tai nhưng nhất quyết không chịu buông tay.
Sau đó, cả nhà cô ta đã dọn đi trong đêm.
Hoa gia mấy đời bần nông, gia đình Hoa Tiểu Ngọc tự nhiên cũng như vậy, bọn họ không có khả năng biết về ngọc đế vương.
Lại nói năm 76 ngọc lục bảo đế vương trở nên quý giá, một mặt dây chuyền nhỏ như vậy cũng có giá một nghìn tám trăm, gia đình Hoa Tiểu Ngọc lúc đó cũng không dưới một ngàn tám.
Hoa Chiêu nắm chặt sợi dây chuyền, nàng có dự cảm, đây hẳn là một túi quà tuyệt vời cho những người du lịch xuyên qua đó!“Không gian, ta muốn đi vào!” Hoa Chiêu hung phấn kêu lên.
Tuy nhiên xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh, không có gì xảy ra…Hoa Chiêu lập tức thất vọng, không phải không gian ah…Chờ đã, có lẽ cô chưa nhận chủ?Nói là làm, Hoa Chiêu đi vào phòng bếp, đem dao phay khử trùng sạch sẽ, sau đó mới hướng đến cánh tay cắt một nhát, máu lập tức chảy ra.
Cô đem sợi dây chuyền để lên.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy mặt dây chuyền như sáng lên.
“Không gian, ta muốn đi vào!” Hoa Chiêu lại hô.
Vẫn không có gì xảy ra.
“Ah, ha ha ha.
.
” Hoa Chiêu cười gượng, giảm bớt không khí xấu hổ, tuy xung quanh không có ai, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ vì đã làm một điều ngu ngốc.
“Không có không gian cũng được, thế nào cũng là ngọc lục bảo đế vương, mấy trăm vạn” Hoa Chiêu giơ sợi dây chuyền, tự an ủi mình.
Nhưng từ khoé mắt, cô phát hiện, vết thương vừa rồi đã biến mất.
.