Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 243: Nhân lợi mà hợp




Trong đại sảnh Phương phủ, Phương lão gia ngồi tựa lưng vào ghế thái sư, mặt nhìn ra bên ngoài cửa, biểu tình phấn khởi thường ngày đã chuyển thành lo lắng bất an, đối với nhi tử độc nhất hắn luôn luôn lo lắng.
Chẳng bao lâu sau, một cái đệ tử thương nhân phú hào, cả ngày chỉ biết gây họa, thế nhưng không hiểu sao một đường bước chân vào chốn quan trường triều đình hắc ám, hiện giờ lại trở thành một đại quan trong tay nắm giữ quyền cao chức trọng, hiện tại các vương gia đang minh tranh ám đấu giành giật ngôi vị, nếu không biết tự kiềm chế bản thân mà rơi vào dòng nước bẩn này, chỉ cần bước sai một ly thì cũng có thể phải trả giá bằng tánh mạng của toàn gia, toàn bộ Phương phủ, gà chó cũng sẽ chết.
Phương gia chỉ có một mạch duy nhất này, đã truyền thừa được ba đời, suất đinh thực phi thường ít ỏi, tới đời của Phương Tranh, Phương lão gia chỉ còn một đứa nhi tử bảo bối. Coi như đứa nhi tử này thường xuyên làm những việc bất hảo, trộm đạo, mềm nắn rắn buông, những chuyện chó má hoang đường gì cũng đều nghịch thử qua, nhưng hắn dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của Phương gia, hơn nữa hắn cũng không có bôi nhọ thanh danh của Phương gia một chút nào, cư nhiên trở thành người duy nhất của dòng họ Phương trong vòng một trăm năm trở lại, tiến vào triều làm quan, chẳng những thế còn là trọng thần đương triều!
Nhưng càng như thế thì Phương lão gia càng thêm lo lắng.
Lão thiên đối đãi với Phương gia không bạc, thế nhân muốn có gì, Phương gia đều có. Nhưng mà cổ nhân có câu cửa miệng, “ trong phúc có họa,” vận khí tốt luôn luôn sẽ có một ngày dùng hết, trong lòng của Phương lão gia sợ hãi, hắn sợ tương lai không bao lâu nữa hết thảy mọi chuyện trước mắt đều tan thành mây khói, thậm chí ngay cả Phương gia cũng có thể biến mất trên thế gian.
Loại tình cảm lo lắng này đều không phải vô cớ, nhi tử của hắn, Phương Tranh, đang bị cuốn vào một hồi tranh đoạt quyền lực của các vị vương gia, không thể đoán trước được người nào sẽ thắng, người nào sẽ bại! Nếu thắng, Phương gia từ nay về sau liền có thể sải bước đứng vào hàng ngũ chính phiệt, hưởng vinh diệu đời đời, nhưng bại, toàn gia sẽ bị tàn sát không chừa một ai, không một nhân chứng sống, đây là một canh bạc lớn, dùng sinh mệnh làm vốn đặt cược.
“ Tranh nhi, ngươi đã nghĩ không suốt chưa? Có một số việc khi chúng ta dính vào, liền không có cách nào thoái lui được nữa, quan trường cũng như chiến trường, một khi rút dây động rừng tham dự vào liền thân bất do kỷ, thừa dịp hiện tại mọi chuyện còn chưa bắt đầu, thu tay vẫn còn kịp.” Phương lão gia chăm chú nhìn Phương Tranh, thở dài nói.
Phương Tranh biểu tình hơi giật mình, tiếp theo cười khổ: “ Phụ thân, lão nhân gia ngài cũng biết hài nhi sợ nhất là chết, trong ngày thường nhìn thấy nguy hiểm liền chạy trốn, lấy tính khí của hài nhi làm sao có thể nguyện ý tham dự vào loại chuyện tình tranh đoạt ngôi vị như thế này a?”
Phương Tranh chậm rãi nhìn mọi người có mặt ở trong phòng, có phụ mẫu, cũng có lão bà, bọn họ đều là những người thân của mình. Từ ngày xuyên việt đến nơi xa lạ này, trong lòng của Phương Tranh vốn đã tràn ngập kinh sợ cùng bài xích, hắn cũng không biết xuyên việt tới đây có bao nhiêu hạnh phúc, nhưng hắn đã tới, như vậy liền phải hảo hảo bảo trì được mạng sống.
Cái gọi là quan cao tước hậu, gia tài vạn ức, hắn chưa từng để vào trong mắt. Hoàng thượng thăng quan cho hắn, hắn thật sự không được cao hứng cho lắm, không hiểu gì mà cư nhiên lại phát tài, hắn cũng không có mừng rỡ như điên, bởi vì hắn cảm giác được những chuyện này mơ hồ không phải chân thật.
“ Mắt hắn thấy lầu cao, mắt hắn thấy tân khách cùng yến tiệc bừa phứa, mắt hắn thấy sắp sụp đổ rồi.”
Hiện giờ chính mình có được tất cả những chuyện này, đều không phải là như thế sao? Đều là những thứ phù phiếm hào nhoáng ở bên ngoài, cái chân chính mà bản thân mình có được, liền chỉ có vài vị thân nhân trước mắt này, cũng vì bọn họ mà Phương Tranh chỉ có thể lựa chọn lao vào dòng nước xoáy tranh đoạt quyền lực này, bởi vì hắn biết coi như mình không đi tranh giành, người ta thắng vĩnh viễn cũng sẽ không có bỏ qua cho hắn cùng người nhà, trừ phi chính hắn trở thành người thắng cuộc.
Đó là một vấn đề rất dễ dàng lựa chọn, còn nếu như muốn rời khỏi trường tranh đấu này? Đó là không thể, nhất định là không thể như vậy.
Phương Tranh không phải vĩ nhân, hắn cũng không nghĩ rằng quyết định hiện giờ của mình hết thảy có bao nhiêu vĩ đại, nói toạc ra chỉ có một câu, hắn không muốn chết, càng không muốn liên lụy đến thân nhân, cho nên hắn chỉ còn cách phải dồn người khác vào tử lộ.
Chỉ cần người nhà có thể bình an hảo hảo sống một cuộc sống vui vẻ, hắn chẳng sợ phải giương cờ tạo phản hoàng đế, hắn cũng dám làm.
Phương Tranh chậm rãi nhìn lướt qua mọi người một lần, gằn từng tiếng nói: “ Có một số việc không thể không làm, không làm chúng ta cũng chỉ có con đường chết. Cho nên ta nhất định phải làm, chẳng sợ trong lúc tối hậu chiến bại, ít nhất lúc đó ta cũng sẽ không hối hận. Hài nhi đã thành lập gia thất, bởi vậy hài nhi cần phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho thân nhân của mình, cho dù hài nhi chỉ còn một nửa cái mạng, nhất định cũng sẽ bảo vệ an toàn chu đáo cho mọi người.”
Phương Tranh có thói quen cợt nhả, nhưng lúc nói ra những lời này, biểu tình trên mặt của hắn chưa từng bao giờ đứng đắn qua như thế.
Phương lão gia nghe vậy run lên, đôi mắt già lão đục ngầu tức thì nổi lên một tầng lệ quang, hài nhi của mình thật sự đã trưởng thành rồi, lấy cái tính tình hỗn trướng của hắn trước kia, như thế nào sẽ nói ra những lời cảm động đến tận phế phủ này?

Bên cạnh đó, Phương phu nhân cùng Trường Bình đã sớm cảm động nước mắt rơi lã chã, bên trong mắt là một mảnh đẫm lệ mông lung, mơ hồ nhìn thân hình gầy yếu trước mặt bỗng nhiên trở nên cao lớn, cương tráng vô bỉ, giống như hắn có năng lực chống đỡ được mọi loại đả kích, các nàng may mắn được chứng kiến người nam tử trụ cột của Phương gia đang từ từ vặn eo đứng thẳng sống lưng, làm cho trong lòng của các nàng dâng lên một loại cảm giác hổ thẹn.
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi chẳng được nhiều, nhãn tình độc đáo luôn luôn thích làm ra một chút tư vị đốt đàn nấu hạc.
Biểu tình đứng đắn trên gương mặt của Phương Tranh bỗng nhiên biến đổi, trở thành bộ dạng đáng thương, ngữ khí cũng đã tràn ngập hương vị cần phải ăn đòn: “ Ài, mới vừa rồi ta chỉ nói chơi thôi, phụ thân, hay là chúng ta dứt khoát bỏ trốn khỏi kinh thành đi, địa phương này ngư long hỗn tạp rất nguy hiểm….”
Mọi người trong nhà nghe được đều thất thần trong chốc lát, sau đó trong nháy mắt động tác nhất trí giống như không thể tin tưởng được, mới vừa rồi bộ dạng còn chính khí lẫm liệt, hiện giờ có phải là hắn không a? Biểu tình của một người làm sao có thể biến hóa được đến mức quỷ thần khó lường như thế?
Hiện tại Phương Tranh thoạt nhìn tựa như một cái tiện nhân, không, quá mức thổi phồng hắn, hắn chỉ như một đống phân trâu mà thôi.
Phương lão gia vạn phần bất đắc dĩ lắc đầu, lại trừng mắt nhìn Phương phu nhân: “ Bà nhìn đứa nhi tử của bà đi!”
Nói xong Phương lão gia mặc kệ Phương Tranh, phất ống tay áo một cái, đứng dậy đi thẳng vào trong hậu viện.
Phương phu nhân cũng đứng dậy, nhìn thoảng qua cũng không thèm nhìn Phương Tranh lấy một cái, đi theo phía sau lưng của Phương lão gia, không phục nói: “ Nhi tử là do ta sinh, nhưng ông là người dạy hắn, chính ông dạy dỗ hắn không được tốt, có thể nào còn trách ta?”
“ Nếu bà không sinh hắn, ta còn cần phải dạy hắn sao?”
“ Hừ! Nói cũng hay nha! Sao lúc ta sinh hắn, ông không dứt khoát đem hắn bóp chết đi?”
“ Nếu lúc đó lão phu sớm biết rằng tương lai hắn lớn lên sẽ có cái bộ dạng như thế này, bà cho rằng lão phu không dám bóp sao?”
“ Vậy hiện tại ông đi bóp chết hắn cũng được mà.”
“ Ai! Không kịp rồi, hắn khẳng định sẽ không vui.”
Phương gia nhị lão trong câu chuyện khắc khẩu càng đi càng xa, cho đến khi khuất bóng.
Phương Tranh đứng ở tại chỗ, dại ra nhìn theo phương hướng biến mất của nhị lão, giống như con cá mắc cạn ngộp chết, vẫn không nhúc nhích.
Trường Bình ở bên cạnh hắn, thấy biểu tình của hắn, không khỏi bật cười khúc khích một tiếng.
Phương Tranh lấy lại tinh thần, vẻ mặt cầu xin nói: “ Nàng còn cười ra được sao, ai, ta làm gì cho người ta đối đãi như vậy chứ? Có cần thế sao? Tốt xấu ta cũng là độc đinh của Phương gia dòng tộc, có người đối đãi với độc đinh như vậy sao? Quá tổn thương tự tôn, Bí nhi, chúng ta quay về thu dọn một chút, rời nhà trốn đi thôi.”

Trường Bình hì hì cười, đôi mắt đẹp như vầng trăng non, lắc đầu dịu dàng nói: “ Phu quân tự mình đi thu thập đi, hôm nay hiệu buôn đưa tới số sổ sách ta còn chưa xem qua, không đi cùng ngươi đâu.”
Trường Bình ôm mặt Phương Tranh, giống như dụ dỗ tiểu hài tử: “ Ngoan, ngươi tự mình đi chơi đi.”
Nói xong Trường Bình giống như một con bướm nhẹ nhàng bay ra tiền sảnh.
Chỉ còn lại có một mình Phương Tranh, u oán không gì sánh được ngồi xổm góc tường, ủy khuất dùng tay vẽ vẽ.
Thời gian buổi chiều, Phương Tranh đi tới nha môn Lại Bộ.
Nha môn Lại Bộ nằm phía bắc hoàng thành, bởi phụ trách chuyện khảo hạch điều nhiệm lên chức cho quan viên Hoa triều, kiếm lợi rất cao, vào đầu xuân, hàng năm Lại Bộ bắt đầu chuẩn bị chuyện khảo hạch, cho nên ngoài cửa nha môn sóng người khởi động, các quan viên địa phương lui tới ra vào nối liền không dứt.
Phương Tranh thân mặc quan phục, chỉ dẫn theo vài tên thị vệ thân thủ cao cường, xuống quan kiệu đi tới cửa nha môn, không ít quan viên liền nhận ra hắn, cũng đã hơn một năm, danh tiếng Phương Tranh thật sự vang dội quá lớn, hơn nữa còn rất bạo lực, đặc biệt hắn còn kiêm nhiệm quyền cao đôn đốc giám sát các quan viên, ai dám không nhận ra vị quyền thế huân thiên này?
Chúng quan viên giống như một đám lão lưu manh nhìn thấy hoa cô nương, ùa lên vây quanh Phương Tranh ở giữa, a dua nịnh hót không ngừng tuôn ra, thẳng vỗ mông ngựa đến mức Phương Tranh mặt mày rạng rỡ, trong lòng hô to đã ghiền.
Ở dĩ vãng bản thân luôn luôn phải vỗ mông ngựa cho hoàng thượng, hôm nay Phương đại thiếu gia hưởng thụ một phen tư vị được người vỗ mông ngựa, vô cùng đắc ý khó nói nên lời.
Thật vất vả thoát khỏi đám quan viên nhiệt tình như lửa, Phương Tranh đi thẳng qua đại đường nha môn, đi thẳng vào trong.
Nha môn Lại Bộ được lập từ tiền triều, vì kinh thành cũng ít gặp chiến loạn, cho nên nha môn cũng bảo tồn tương đối hoàn hảo, chỉ là niên đại quá lâu, nên có vẻ cũ kỹ. Nhưng trong cũ kỹ lộ ra cổ kính, trang trọng túc mục lại thêm một chút nhã ý.
Ở ngay cạnh cửa nhị đường của nha môn đặt một tấm bảng viết: “Khi nhân như khi thiên mẫu tự khi dã, phụ dân tức phụ quốc hà nhẫn phụ chi.” (*: ý nói phàm những bậc nhân nghĩa phải biết lấy ý muốn của thiên hạ làm ý muốn của mình, coi dân chúng như con cái.)
Mập Mạp đang làm việc trong nhị đường, quan viên lui tới làm việc tiến tiến ra ra, Mập Mạp cầm bút viết nhanh, bận đến đầu đầy mồ hôi, cũng không hề ngẩng lên lần nào.
Hai bên văn án trong nhị đường, các vị quan viên Lại Bộ cũng bận đến chổng vó, Lại Bộ là nha môn quản lý hết thảy quan viên, tương đương với bộ tổ chức thời hiện tại, xưa nay chức vị là truy cầu đệ nhất trong lòng bách tính, nha môn quản quan đương nhiên chạm tay vào là có thể bỏng.
Quan viên Lại Bộ nhìn thấy Phương Tranh cười tủm tỉm tiêu sái tiến đến, tất cả đều ngẩn người, sau đó buông hết công tác trên tay, đều hướng hắn chắp tay chào.
Phương Tranh cười ha ha, hai tay vẫy, làm giọng cao quan nói: “ Ai nha, công tác của các đồng chí rất bận rộn nhiệt tình nha, không tệ không tệ, các ngươi cứ làm việc của các ngươi đi, không cần phải để ý ta, a, coi như bổn quan là một, a, là dân chúng phổ thông thôi. Ha hả, ai nha, trong lòng bổn quan rất là vui mừng.”

Đám quan viên cười theo, cố nén buồn nôn thi lễ với Phương Tranh, lúc này mới xin lỗi, quay về làm việc.
Mập Mạp cũng buông xuống công việc trong tay, cười tiếp đón, miệng hé ra còn chưa kịp nói, Phương Tranh hướng hắn chắp tay nói: “ Trước tiên khoan báo công tác với bổn quan, bổn quan không vội, Mập Mạp, khỏe không? Trong nhà có bao nhiêu người? Có ai thành thân chưa? Bổn quan đại biểu tổ chức đến quan tâm ngươi một chút, ngươi có cảm giác hạnh phúc hay ưu thương gì không?”
Dáng tươi cười của Mập Mập lập tức cứng đờ, hai mắt đăm đăm nhìn Phương Tranh đang đứng ngay nội đường Lại Bộ lại làm ra vẻ quan lớn. Một lát, không khỏi cười khổ nói: “ Phương huynh, vì sao mỗi lần ngươi lên sân khấu, luôn luôn như thế…như thế…”
“ Lóe sáng, đúng không?” Phương Tranh cười tủm tỉm nói tiếp: “ Ta cũng cho rằng như thế, tựa như đom đóm trong đêm đen kịt vậy.”
“ Sáng chói, xuất chúng.” Mập Mạp cũng tức giận tiếp một câu, sau đó trợn mắt xem thường.
Phương Tranh quay đầu nhìn bốn phía một chút, lôi kéo Mập Mạp đi tới một góc, thấp giọng nói: “ Ngươi ở tại Lại Bộ hỗn cũng không tệ, ngươi có thảm như ngươi nói hay không? Ta xem những quan viên trong Lại Bộ đều cung kính với ngươi, vì sao ngươi nói bước đi khó khăn?”
Mập Mạp cười khổ nói: “ Cung kính đương nhiên cung kính, nhưng đám giảo hoạt này đều là như thế. Hôm nay trong kinh truyền ra chuyện thái tử sắp bị phế, mà người tranh đoạt chức thái tử nhiệt tình nhất là Thọ Vương, hiện tại quan viên trong triều phân ra ba phái, một là trung với thái tử, hai là dựa vào Thọ Vương, ba là nghỉ chân quan sát, tạm không nhắc tới, Phúc Vương ta lại trở thành người cô đơn chân chính.”
Phương Tranh lắc đầu nói: “ Còn nhớ rõ lần trước ta nói qua với ngươi không? Đừng đi quản tin đồn bên ngoài, ngươi cứ một lòng lo công vụ của ngươi đi, ngươi làm gì phụ hoàng ngươi đều nhìn thấy rõ, trong lòng hắn tự nhiên đều biết.”
Sau đó Phương Tranh đưa mắt nhìn phía trước, cười nhạt một tiếng: “ Có chút người muốn mượn hơi đại thần, đi làm chuyện chung quanh, kết đảng tạo thế cho chính mình, lại không biết hoàng thượng ghét nhất là ai kết bè kết đảng, ngươi ta nếu không kết đảng, ngược lại càng chiếm tiên cơ so với bọn hắn, tốt, ngươi cứ bảo trì loại tư thái hiện nay của ngươi, có một số việc ngươi không tiện làm, không ngại cứ giao cho ta.”
Mập Mạp chớp mắt nói: “ Chuyện gì mà ta không tiện làm?”
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “ Kết đảng.”
Mập Mạp lại càng hoảng sợ: “ Ngươi không phải mới nói, phụ hoàng ghét nhất là những ai kết đảng sao?”
Phương Tranh gật đầu nói: “ Hoàng thượng ghét nhất hoàng tử vì tranh quyền mà kết đảng, nhưng ta kết đảng cũng không phải để tranh quyền.”
“ Vậy ngươi để làm gì?”
“ Vì lợi.”
Mập Mạp ngạc nhiên: “ Có ý gì?”
Phương Tranh nghiêm mặt nói: “ Từ xưa đến nay, vô luận dân gian hay quan trường, người luôn vì lợi mà hợp, vì lợi mà phân. Có thể nói, lợi là một từ quan trọng. Là một mấu chốt trọng yếu giữa người với người, cho nên nếu ngươi có ý vươn lên vị trí thái tử, không phải giản đơn chỉ đi thu mua một chút đại thần, tặng vài món lễ vật là có thể, phải cùng đại thần trong triều chặt chẽ liên hợp lại, để cho bọn họ cam tâm tình nguyện chịu cột chung thuyền với ngươi, mà nguyên nhân để cho bọn họ cam tâm tình nguyện, là vì “ Lợi”.”
Mập Mập ngây người chốc lát, lập tức lắc đầu không đồng ý: “ Lời của Phương huynh sai rồi, Hoa triều phàm là từ sĩ tử thành quan viên nhỏ nhất đến huyện úy huyện thừa một huyện, lớn nhất là nhất phẩm nhị phẩm quan viên, đều có bổng lộc triều đình cung cấp nuôi dưỡng, hơn nữa thường ngày thu nhận thuộc hạ hiếu kính gì đó, có chức vị sao lại thiếu tiền kiếm? Ngươi dùng chữ lợi trói chặt bọn họ, thật không thực tế.”
Phương Tranh cười nói: “ Ngươi mới không thực tế. Ai ngại tiền nhiều? Sợ gãy tay sao? Bọn họ thu nhận hối lộ, tóm lại đều không phải đường ngay, nếu ta cho bọn họ một biện pháp kiếm tiền quang minh chính đại, thỉnh bọn họ đánh thêm chút quảng cáo, ngươi đoán bọn họ có nguyện ý hay không?”
Mập Mạp không dám tán đồng: “ Người có chức vị đều là người có quyền cao khinh lợi, ngươi mang chữ lợi liên hợp bọn họ, loại quan hệ nhân lợi mà hợp, thực sự quá mức yếu đuối.”

Phương Tranh cười lạnh nói: “ Khinh lợi? Mập Mạp, ngươi quá coi trọng đám quan viên này rồi, ngươi cho bọn họ ngoài miệng nói khinh lợi, bọn họ thực sự liền khinh lợi hay sao? Ai không có nhà nhỏ? Ai không có thê thiếp? Gặp phải tơ lụa đẹp, châu bảo quý báu, cổ họa tuyệt tích tiền triều, bọn họ có nghĩ muốn mua? Muốn mua mà không cần bạc? Ngươi gặp qua người nào làm quan mà không thương tiền?”
“ Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức, lão đầu nhi hơn sáu mươi tuổi, trà trộn triều đình cả đời, quan phong của hắn thật liêm khiết phải không? Nhưng ngươi có biết hay không, hắn bao dưỡng một hồng bài cô nương tại Bách Hoa Lâu, hàng năm triều đình phát bổng lộc cho hắn, hắn toàn bộ đều lăn qua lăn lại trên người cô nương này, khiến cho trong nhà giống như gặp tai họa, giống như bị người cướp đoạt qua, chính hắn cũng keo kiệt cho bản thân như một tên ăn mày, ngươi nói hắn có thiếu bạc hay không? Người khác nếu đưa hối lộ, hắn khả năng sẽ không thu nhận. Nhưng nếu ngươi cho hắn một phương pháp kiếm tiền, kiếm bạc chính đại quang minh, ngươi đoán hắn có thể nguyện ý hay không?”
“ Mập Mạp, ngươi xuất thân tôn quý, lại sinh ra đã là thân vương chí tôn, hoàng thượng sủng ái ngươi, phong ngươi vương tước, ban thưởng thổ địa điền sản cho ngươi, danh nghĩa sản nghiệp rất nhiều, cho nên đời này ngươi không thiếu tiền, tất nhiên là không hiểu được tầm quan trọng của bạc. Cũng có quan viên không như ngươi từ nhỏ không thiếu tiền tiêu, ngươi cho là chỉ có thương nhân mới tham tiền tài sao? Kỳ thực làm quan càng tham lam hơn thương nhân, bởi vì bọn họ càng cần tiền hơn thương nhân.”
“ Nịnh bợ thủ trưởng, thu mua thuộc hạ, thậm chí còn mua quan mua tước, loại nào không cần dùng bạc? Cho nên nói, chúng ta dùng lợi đi hấp dẫn bọn họ, khiến cho bọn hắn có cơ hội kiếm bạc quang minh chính đại, mà lại không sợ bị ngôn quan buộc tội, điều này so với việc tống lễ cho bọn họ càng hữu hiệu.”
“ Chúng ta không theo bọn họ đàm triều chính, không theo bọn họ đàm kết minh, chúng ta chỉ nói sinh ý, cùng bảo trì sinh ý với các quan viên này, thời gian lui tới, biểu hiện bên ngoài, dường như chúng ta không cần cái gì, trên thực tế, ngươi đã chiếm được cơ sở nhân mạch lớn lao, bởi vì lợi ích của bọn họ và chúng ta đã cột vào cùng nhau, cho nên sau này nếu có công sự trên triều đình, bọn họ sẽ hữu ý vô ý đều hướng về ngươi nói chuyện, bởi vì giữ gìn ngươi, đó là giữ gìn chính bọn họ, đạo lý môi hở răng lạnh, bọn họ so với ai khác đều rõ ràng.”
“ Vậy ngươi dự định làm sao làm?”
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “ Hiệu buôn Phương gia có nhiều buôn bán như vậy, chỉ cần từ trong đó tạo ra một hình thái buôn bán đưa ra, thỉnh bọn họ tùy tiền tham gia làm cổ đông, sau đó ngồi đợi chia hoa hồng, chuyện tốt như vậy, ai không nguyện ý làm? Ưu thế của chúng ta, thái tử và Thọ Vương cũng không thể nào so sánh. Chỉ cần bọn họ cùng chúng ta tham gia buôn bán, sau này ngươi sẽ không còn là người cô đơn, hơn nữa đó cũng không phải kết đảng tranh quyền, dù phụ hoàng ngươi có biết, cũng sẽ không có ác cảm với ngươi, chuyện này ta đã nghĩ chu toàn, sẽ do ta đi làm, ngươi cứ thành thật đi làm quan viên Lại Bộ của ngươi đi.”
Mập Mạp nghe vậy suy tư một lát, như có sở ngộ gật đầu: “ Ngươi nói xác thực rất có đạo lý, từ nhỏ ta sinh trưởng trong thâm cung, sau lại sống một mình trong vương phủ, đối với tâm tư các quan viên trong triều, thật không thấu triệt bằng ngươi. Phương huynh, may là có ngươi trợ ta, bằng không ta thật không biết làm sao chống đỡ xuống dưới.”
Phương Tranh cười nói: “ Ngươi cũng đừng khách khí, chúng ta còn phân biệt làm chi, ta biết gần đây ngươi rất thiếu bạc, hôm nay cố ý tới tống bạc cho ngươi, ha ha, đây là ta đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đó.”
Nói xong Phương Tranh móc ra một xấp ngân phiếu, xem chưa từng xem, kín đáo đưa hết cho Mập Mạp.
Gần đây Mập Mạp xác thực rất thiếu bạc, cũng không khách khí với hắn, tiếp nhận ngân phiếu tùy ý đếm đếm, phát hiện không ngờ có tới hơn bốn vạn lượng, không khỏi vui mừng ngẩng đầu nói: “ Nhiều như vậy? Ngươi làm sao kiếm ra được?”
Phương Tranh nhún vai, không từ chối nói: “ Còn nhớ rõ lần trước ta có nói qua với ngươi, muốn đánh cướp Hộ Bộ thượng thư Đỗ Tùng Quân không?”
Mập Mạp sợ đến cả người run lên, thịt béo đầy người cuộn lên như sóng, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt không gì sánh được, hắn run run môi, đè thấp thanh âm nói: “ Ngươi…thật cướp Đỗ thượng thư? Phương huynh, ngươi…ngươi sẽ không thật làm như vậy chứ?”
Nói đến đó khóe miệng Mập Mập nhếch lên, đã nhanh sắp khóc.
Phương Tranh thiết một tiếng, khinh miệng liếc mắt nhìn Mập Mạp: “ Nhân phẩm ta kém như vậy sao? Hộ Bộ thượng thư tùy tiện là cướp được à? Ngươi thật cho ta là người to gan lớn mật như vậy?”
Mập Mạp nghe vậy gánh nặng trong lòng được giải khai, xoa mồ hôi lạnh khắp đầu, hư thoát nói: “ Hoàn hảo, hoàn hảo.”
“ Ta chỉ cướp thủ hạ chủ sự của hắn, Đỗ Tùng Quân sao, để đợi cơ hội khác thuận lợi hơn đã.”
“ Phác thông!”